Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Anh Trai Em Gái

Anh Trai Em Gái

Tác giả: Tào Đình

Ngày cập nhật: 04:44 22/12/2015

Lượt xem: 134773

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/773 lượt.

gã trai mình đầy thương tích cũng không đứng lên nổi. An An hài lòng vì bọn chúng rốt cuộc đã không bắt nạt được cô.
Khuôn mặt loang lổ máu, cả máu của cô và máu của gã trai. Một giây trước khi gục hẳn, cô loáng thoáng nhìn thấy anh trai. Anh đến cứu mình. Trên đời này chỉ có anh yêu mình. “Anh…”, An An mơ màng mỉm cười, “Anh, em không làm anh mất mặt. Em không thua. Anh…” Sau đó cô không biết gì nữa. Người “anh trai” nhìn cô gái ngất lịm trong tay mình, tuyệt vọng kêu lên: “Bé Con!” 






Bé Con






An An cũng rất thích được anh gọi như vậy. Cô nghiêng đầu, ngó sát mặt anh hỏi với một chút ghen tỵ, giận hờn không giấu giếm: “Vệ Già, anh cũng gọi vợ như vậy sao?”
“Không! Vợ anh là người thong minh, đảm đang. Cô ấy kiếm được nhiều tiền hơn anh. Cô ấy là một phụ nữ mạnh mẽ, gọi là “bé con”, e rằng cô ấy tưởng mình chế giễu.”
Lúc ấy, đầu óc An An bắt đầu bay bổng. Cô tưởng tượng một phụ nữ nề nếp: tóc luôn chải gọn gang, áo quần không một vết nhăn, ít cười, không nói, chăm chỉ làm, ăn, ngủ, nghỉ, đại tiểu tiện như một cái máy đã cài đặt chương trình, vậy mà lại được sở hữu một người đàn ông đẹp, ưu tú như thế này.
An An thường thích quấn quýt bên anh gọi: “Vệ Già, Vệ Già!”
“Gì thế?”
An An vẫn đi học bình thường, vẫn duy trì thành tích trung bình khá, vẫn ngồi yên bên sân vận động giữ quần áo cho đám con trai. Nhưng cô cảm thấy, những đứa bạn cùng tuổi giống như lũ trẻ con.
Học kỳ một của năm lớp Mười hai, một hôm, gã trai chơi hang tiên phong của đội bong tên Lý Khoa bỗng nhiên nói với cô: “Bạn đừng giữ quần áo cho chúng nó nữa!”
“Cái gì?” AN An không hiểu. “Tại sao?”
“Tại vì tôi ghen.” Gã nói, khuôn mặt rám nắng ửng đỏ.
“Sao lại ghen?” An An hỏi.
Gã gõ một cái rõ đau vào đầu cô. “Đồ ngốc!” Lý Khoa thấy vẻ ngây ngô của An An, không nén được, tiếp tục giải thích: “Tôi muốn An An là bạn gái của tôi.”
Điều này khiến An An bối rối, tim đập loạn xạ.
Buổi tối về phòng, cô gọi điện kể với Vương Vệ cảm giác của mình lúc ấy. Vương Vệ nói: “Chúc mừng em, tình yêu học trò là tình yêu trong sang và thuần khiết nhất.” An An nói cảm ơn, sau đó chui vào chăn thầm đếm bí mật thiếu nữ của mình, trong số đó có cả “Vệ Già” thân thiết.
Lý Khoa không thích hoa hồng, không thích bách họp, theo gã đó là những loài hoa phù phiếm. Lý Khoa là người ghét phù phiếm. Gã chỉ thích bồ công anh chung tình.
“Tình yêu của chúng ta trong sáng, thanh cao như bồ công anh.” Lý Khoa nói với An An, rụt rè nắm tay cô, hai trái tim run rẩy.
An An hạnh phúc đến nỗi suốt đêm không ngủ, một mình ngồi trên ban công nhìn ra sân vận động. Đó là nơi họ gặp nhau. Đó là nơi “tình yêu bắt đầu” như bọn con gái vẫn nói. Phía xa là ngọn núi nhỏ, đen sẫm, nhấp nhô trong màn đêm.
Vậy là An An yêu bồ công anh. Lý do thật đơn giản, thậm chí cô còn có cảm tưởng ngửi thấy mùi hương tinh khiết của bồ công anh, phảng phất, say long.
Đó là giữa mùa xuân.
Ánh nắng ấm áp lười biếng chiếu lên vạn vật, trải lên thảm cỏ xanh, hôn bồ công anh non tươi say đắm.
Đó là bồ công anh của mình và Lý Khoa. Cô nghĩ.
Dần dần Lý Khoa trở thành tâm điểm cuộc sống của An An. Thỉnh thoảng bất ngờ nhận được điện thoại của Vương Tây Vệ, cô cảm thấy áy náy. Lâuu lắm không gọi điện cho anh!
An An và Lý Khoa yêu nhau. Lúc đầu cả hai đều có chút ngỡ ngàng. Lý Khoa lười biếng, sinh hoạt tùy tiện, suốt ngày hút thuốc, mơ màng nhả khói, hết điếu này đến điếu khác, coi như xung quanh chẳng có ai. An An là cô gái lãng mạn, thích chơi game hoặc nghe nhạc, cô mơ mộng một bữa ăn tối tình tứ ở một nhà hang nổi tiếng có nến và nhạc cổ điển. Cô không nhiệt tình thưởng thức kiểu hút thuốc điệu nghệ của Lý Khoa. Bắt đầu có gió; gió thổi nhè nhẹ làm lay động những khóm bồ công anh mọc đầy lưng núi sau trường.
Có một cây không bị lung lay, nó rất kiên cường.
Đó là bồ công anh của mình và Lý Khoa. An An nhìn ra xa, long vui phơi phới, cô không biết rằng mỗi cơn gió thoảng qua là them một đoá bồ công anh rã cánh. Cô chưa biét và ngây thơ tin rằng nó mãi mãi bình yên trên lưng đồi bất chấp nắng mưa. Một hôm, vì một chuyện nhỏ gì đó, Lý Khoa đã mắng cô mấy câu. Nguyên nhân vì gã muốn hôn, còn cô không muốn, cô từ chối quyết liệt và gã thốt ra những lời thô tục với cô.






An An tủi thân, khóc tấm tức. Nước mắt lăn trên má, hai vai rung bần bật, lát sau cô nức nở. Lý Khoa bất lực, im thin thít không dám nhìn, lặng lẽ rít thuốc. Gã ngồi bên cô, khói thuốc mù mịt. An An không nhìn gã.
“Em còn nhỏ quá, một số việc em không hiểu.” Lý Khoa nói.
Một gã đàn ông mười tám tuổi (miễn cưỡng gọi là đàn ông) lại nói với một cô gái mười bảy tuổi là cô quá nhỏ!
An An không để ý đến hàm ý của câu nói ấy.
Lý Khoa rất hay gọi điện thoại, một hôm vô tình An An nghe thấy anh ta nói: “Em đúng là bồ công anh, thanh tao, cao quý!”
“Tại vì tôi ghen.” Gã nói, khuôn