
Tác giả: Ức Cẩm
Ngày cập nhật: 02:54 22/12/2015
Lượt xem: 1341563
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1563 lượt.
̉u Nhạc xúc động cầm phiếu trả điểm về nhà, chuẩn bị đi tìm Trác Hàng để bắt hắn thực hiện lời hứa. Thế nhưng Trác Hàng đang nhàn nhã ngồi xem ti vi chỉ nói một câu: “Anh nói kỳ thi cuối kỳ, cũng chưa có nói kỳ thi cuối kỳ thứ mấy.” (ô la la, gậy ông đặp lưng ông. Trác Hàng quả là tinh ranh ^^)
“Đồ xấu xa!: Lục Tiểu Nhạc tức giận nghiến răng nghiến lợi.
“Anh xấu đấy thì làm sao?” Trác Hàng ghé sát vào Tiểu Nhạc, trong mắt lóe lên tia giảo hoạt, “Em cắn anh à?”
Tiểu Nhạc ngây người, sắc mặt từ trắng sang xanh, từ xanh sang xám, cuối cùng cô đột nhiên há miệng cắn một phát lên vai Trác Hàng.
Đồ tồi! Tôi cắn chết anh!
Bởi vì Trác Hàng lật lọng mà nửa kỳ sau, Lục Tiểu Nhạc học tập trong tình trạng lên lớp không nghe giảng, bài tập không thèm làm, kiểm tra thì điểm chác ngày một khó coi, khiến cho cô giáo Lương chủ nhiệm tức muốn chết.
Dựa vào kinh nghiệm dạy học của cô giáo Lương nhiều năm qua, cô cảm thấy để Lục Tiểu Nhạc đạt thành tích cao kỳ thực không hề khó. Nếu xem xét kỹ sẽ thấy, đứa trẻ này không những thông mình nhạy bén mà còn tư duy sáng tạo, hơn nữa trí nhớ cũng rất tốt. Các học sinh khác phải nhìn mười lần mới nhớ được một từ tiếng anh, còn Tiểu Nhạc chỉ cần nhìn hai lần là nhớ. Đây chắc chắn là một đứa trẻ có năng khiếu.
Nhưng vấn đề quan trọng hiện nay là đứa trẻ này không đặt việc học lên hàng quan trọng. Năm học lớp sáu sắp kết thúc rồi, bọn trẻ cũng sắp lên cao trung. Nếu như bây giờ không dạy dỗ cho tốt, chắc chắn sau này sẽ không có cách nào dạy được.
Bằng thái độ của một người có trách nhiệm với tương lai của Lục Tiểu Nhạc, cô giáo Lương quyết định đi thăm gia đình học sinh.
Nghe nói cô giáo muốn đi thăm hỏi các gia đình, Lục Tiểu Nhạc không lo lắng giống các học sinh khác, ngược lại trong lòng có chút tính toán.
“Trẻ con không hiểu chuyện, đừng nói lung tung!”
Tám giờ tối, chuông của vang lên, Lục Tiểu Nhạc chạy ra mở của. Nhìn thấy cô giáo Lương đứng ngoài cửa mặc chiếc váy hồng phấn, Tiểu Nhạc không giấu nổi vui vẻ.
“Cô giáo Lương, ngày hôm nay cô thật đẹp!” Tiểu Nhạc bắt đầu nịnh nọt.
Tất nhiên, nịnh nọt đúng lúc, cô giáo Lương nét mặt cười tươi như hoa, len lén đứng ở phía sau Tiểu Nhạc nhìn Lục Tạ Quốc, đồ trang sức trang nhã phản chiếu gương mặt đỏ ửng, nhất thời không biết nói cái gì.
“Cô giáo Lương, chào cô, mau vào ngồi đi.” Lục Tạ Quốc mời.
“Đúng đúng, cô giáo Lương mau vào đi!” Tiểu Nhạc ôm tay cô giáo Lương nhiệt tình mà kéo cô tới ngồi trên sô pha.
“Ba, ba cũng ngồi đi!” Cô cũng kéo ba cô đến ngồi bên cạnh cô Lương.
“Hai người trò chuyện trước, con đi pha trà!” Cô nói xong, liền mang theo bình chạy vào phòng bếp, bóng lưng giống hệt con thỏ con ăn vụng cỏ.
Lục Tạ Quốc nhìn con gái như vậy, không khỏi cười rộ lên: “Cô giáo Lương, xem ra con gái của tôi thực sự rất thích cô. Trước đây có thầy giáo đến thăm gia đình, con bé không nói tiếng nào tự mình trốn ở trong phòng, chưa từng nhiệt tình như hôm nay.”
“Kỳ thực Tiểu Nhạc là đứa trẻ rất thông minh, đầu óc cũng nhạy bén, chỉ là tính tình có chút nóng nảy, không quá chú ý học tập”
“Đều do tôi không tốt, khiến nó từ nhỏ sống trong gia đình thiếu mẹ. Không được mẹ nuôi dạy, cho nên bây giờ mới thành ra như vậy.” Lục Tạ Quốc thở dài.
“Ba Tiểu Nhạc đừng nói vậy. Thực ra bây giờ chuyện cha mẹ bất hòa chia ta rất nhiều, nếu như anh cảm thấy Tiểu Nhạc là do thiếu tình cảm của mẹ thì có thể… giúp nó tìm một người mẹ mới.” Cô giáo Lương xấu hổ tự đưa ra ý kiến của mình.
“Cô nói rất đúng, gần đây tôi cũng một mực lo lắng chuyện này, nhưng chuyện này chỉ có cô giáo Lương mới có khả năng giúp ta!”
Nhanh như vậy? Cô giáo Lương đột nhiên có chút không thoải mái, đỏ mặt nói: “Kỳ thực tôi nghĩ chuyện này hay là thuận theo tự nhiên là tốt nhất, không thể sốt ruột, từ từ sẽ đến…”
“Thế nhưng cô giáo Lương, tôi không thể đợi thêm lát nữa!” Lục Tạ Quốc trên mặt lộ ra nét lo lắng, “Vì Tiểu Nhạc, tôi đã để cô ấy chờ nửa năm, một người phụ nữ muốn nuôi một đứa bé thật sự rất cực khổ”
Cái gì à, gia đình mỗi một con! Cô giáo Lương nghĩ như vậy, nét tươi cười trên mặt đột nhiên cứng lại, rồi mỗi chữ mỗi câu hỏi: “Anh…vừa nói cái gì?”
“Kỳ thực tôi có ý vậy, mong cô giáo Lương có thể giúp đỡ, khuyên Tiểu Nhạc chấp nhận việc tôi tái hôn, Tiểu Nhạc thích cô, nhất định nghe cô nói… Cô giáo Lương? Cô giáo Lương!”
“A! Chuyện gì?” Cô giáo Lương lấy lại tinh thần, trên mặt biểu tình đặc biệt phức tạp.
“Cô giáo Lương, chuyện này thực chỉ có cô có khả năng giúp! Cầu xin cô!”
“Nếu trong khả năng tôi nhất định giúp” Cô giáo Lương ngoài miệng tuy ưng thuân, nhưng trong lòng lại ào ào nhỏ máu. (tội nghiệp cô Lương