
Nữ Vương Dã Man Của Tổng Giám Đốc
Tác giả: Tân Di Ổ
Ngày cập nhật: 04:47 22/12/2015
Lượt xem: 1342770
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2770 lượt.
hơn được nữa.
Ông ta mỉm cười: “Cô gái này còn trẻ nhưng kiến thức cũng khá đấy”.
Hướng Viễn thực ra không biết thưởng trà nhưng Diệp Bỉnh Lâm lại cực kỳ yêu thích trà Phổ Nhĩ. Mấy năm ở Diệp gia, cô cũng được uống rất nhiều loại trà ngon nhưng loại trà Ấn Cấp thì cô chỉ mới nghe Diệp Bỉnh Lâm nhắc qua, chưa từng được thấy, cũng không thể nhận ra. Cô chỉ nghĩ Vân Nam là vùng đất của trà, sắc trà trong cốc đỏ như táo, vị ngọt mát, chắc chắn không phải là loại thường, lại thấy Phó Tổng giám đốc của Vân Kiến luôn chú ý đến phản ứng của mọi người sau khi uống trà nên mới đoán chắc phải là loại trà thượng hạng đặc biệt chuẩn bị cho các vị lãnh đạo. Lúc này, cô chỉ biết nói đến loại trà ngon nhất mà mình biết, cho dù không đúng cũng không đến nỗi nào, không chừng còn làm hài lòng người dâng trà nữa là khác.
“Chẳng lẽ đây thật sự là “Lục Ấn” hoặc “Hoàng Ấn”?”, cô làm ra vẻ kinh ngạc hỏi. “Trước kia chỉ mới nghe nói, không ngờ lại được uống, quả thật là đã nhờ phúc của các vị Tổng giám đốc đây.”
“Mùi vị này, chắc là “Nội Phi” rồi. Lão Mạc à, Vân Kiến của các ông đúng là đại gia thật”, một vị lãnh đạo trung niên đầu hơi hói lên tiếng.
““Nội Phi” thì không dám nhận nhưng cô gái này đoán tuy không đúng nhưng cũng gần thế, đây là lô “Hồng Ấn” đầu tiên, có điều để chiêu đãi các vị thì trà có ngon hơn cũng không bằng”, Phó Tổng giám đốc của Vân Kiến họ Mạc nói với vẻ thân thiện.
Mọi người bắt đầu trò chuyện từ chủ đề trà Phổ Nhĩ. Hướng Viễn trước nay mồm mép nhanh nhẹn, lại giỏi quan sát người khác, tuổi tác tuy còn trẻ nhưng vẫn được xem là có kiến thức rộng. Trong lúc cười nói, trò chuyện rất tâm đắc với các vị lãnh đạo, Âu Dương phu nhân cũng được cô làm cho cười không dứt, đến cả Âu Dương Khải Minh nghiêm túc khó tính nhất cũng dần dần tham gia vào câu chuyện.
Cô vừa kể dứt một câu chuyện tiếu lâm trong ngành khiến mọi người không nhịn được cười, Tổng giám đốc Mạc của Vân Kiến cười to nói với Âu Dương: “Tổng giám đốc Âu Dương, cô bé anh đưa đến thú vị thật”.
Âu dương sững người, chần chừ nhìn về phía Hướng Viễn: “Sao? Tổng giám đốc Mạc, cô ấy không phải là nhân viên phục vụ của các anh ư?”
“Thế thì quý hoá cho Vân Kiến chúng tôi quá. Người tuy đông nhưng thật sự không có cô gái nào trẻ tuổi lại lanh lợi như vậy… Sao? Cô ấy không phải là người ông dẫn đến à?”.
Âu Dương lắc đầu, đột nhiên cử toạ đều lặng phắc, Hướng Viễn trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn, những ánh mắt giao nhau ấy đều có nét nghi ngại và sự cảnh giác bất ngờ trỗi dậy.
Cô bụm miệng ho khẽ hai tiếng rồi đứng dậy móc danh thiếp trong túi áo khoác ngoài ra, vỗ vỗ trán, cười nói: “Xin lỗi, xin lỗi, mãi lo tiếp chuyện với các vị lãnh đạo đây, tôi quên mất tự giới thiệu”. Cô vừa cười vừa bắt đầu từ Âu Dương phu nhân, cung kính đưa cho bà một tấm danh thiếp. Mọi người đều im lặng, nhưng vẫn nhận lấy.
“Công ty Giang Nguyên… Hướng Viễn? Giang Nguyên này có phải là công ty cung cấp các dụng cụ xây dựng?”
“Tổng giám đốc Sử cũng biết Giang Nguyên ạ?”. Hướng Viễn đại khái đã đoán ra thân phận của từng người từ cuộc trò chuyện ban nãy. “Giang Nguyên hiện nay không chỉ làm những dụng cụ xây dựng tiêu chuẩn, vật liệu kim loại và khung thép chúng tôi đều có thương hiệu sản xuất riêng, chỉ có điều chưa lọt được vào mắt xanh của Tổng giám đốc Sử, chưa bao giờ tiến vào thị trường Tây Bắc”.
Lúc nói cô không hề bỏ qua ánh mắt quở trách của Âu Dương với chàng trai đi theo. Chắc là trách anh ta không canh cửa cho nghiêm, sao lại để một người đại diện nhà máy công khai thản nhiên trà trộn vào nơi này. Chàng trai kia cúi đầu nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng.
“Thật sự xin lỗi, tôi vốn không dám quấy nhiễu các vị. Các vị đây đều là những nhân vật đi đầu trong ngành Kiến trúc nước nhà, tôi trẻ tuổi, kiến thức mỏng, nhờ phúc của Tổng giám đốc Âu Dương mới được ngồi với các vị dây, trước kia đến nghĩ cũng không dám, nhất thời vui quá nên mới quên mất, tôi thật là…” Cô liên tục nhận lỗi, vô cùng thành ý.
Âu Dương chăm chú nghe cô nói. Thực ra ông là một người cự kỳ sĩ diện, là người thông minh nên nào chịu thừa nhận mình bị cô bé này lừa một vố trước mặt mọi người, để cô ta được nước làm tới? Có điều suy nghĩ lại thì cô ta quả thật chưa hề tự nhận mình là nhân viên của Vân Kiến, từ đầu đến cuối đều là do hành vi thẳng thắn trực tiếp của cô khiến ông nhầm lẫn mà thôi.
Nói đi nói lại thì ông cũng như những người ngồi đây, thấy một cô gái nhanh nhẹn, cười tươi như hoa kia, hiếm thấy có ai tự nhiên thoải mái trước mặt các vị lãnh đạo. Không đánh người đang cười, huống hồ lại là một cô gái. Trong lòng họ cho dù có chút tức giận nhưng cũng không bộc lộ ra ngoài, những suy nghĩ khác đều bị sự kinh ngạc lấn át. Là một người quen đứng trên vị trí cao ngạo nghễ nhìn xuống những nhà cung ứng nhỏ bé, ông không ngờ rằng mấy năm nay, một Giang Nguyên đang dần lụn bại lại có được một người như vậy, biết điều và nhanh nhẹn như thế, trong đám đàn ông cũng khó tìm ra một người.
“Ngồi xuống đi, cơm đã ăn được một nửa rồi”. Hướng Viễn có phần bất ngờ vì