
Tác giả: Tân Di Ổ
Ngày cập nhật: 04:47 22/12/2015
Lượt xem: 1342765
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2765 lượt.
n khẽ đẩy cậu ra, bước vào nhà.
Diệp Quân nhanh nhẹn vòng ra trước mặt cô, nói: “Cười đi, cười đi, nhìn bên này”.
“Đừng ồn!” Cô quay lưng lại với cậu rồi cởi áo khoác ngoài ra.
“Sao sắc mặt chị tệ thế? Xem như nể mặt em đợi chị quá lâu, cười một cái thì…”
“Chị đã nói không muốn cười, không muốn cười, có nghe chưa hả?”, Hướng Viễn sẵng giọng ngắt lời cậu.
Diệp Quân giật bắn mình, gương mặt biến sắc, nét nghịch ngợm biến mất, thay vào đó là sự bàng hoàng và khó hiểu. Cậu chưa bao giờ nghe thấy Hướng Viễn to tiếng với mình bao giờ.
Hướng Viễn quay đi ném áo khoác lên giường, ngồi xuống mép giường, chìa tay ra với Diệp Quân, lạnh lùng bảo: “Trả chìa khoá cho tôi”.
Diệp Quân đờ ra một lúc mới rõ cô đang ám chỉ cái gì, mặt tái mét hỏi: “Tại sao?”
“Tôi đã nói với cậu bao lần rồi, trước khi đến phải gọi điện thoại. Cậu lớn rồi, làm việc gì cũng không có giới hạn là sao? Bỏ đi, tôi chẳng muốn nói nhiều, bỏ chìa khoá lại, cậu về trường đi. Hôm nay không phải cuối tuần, cậu chạy đến đây làm gì?”
“Xin lỗi, chị Hướng Viễn, em không biết tâm trạng chị không vui nên chỉ muốn đùa một chút thôi”, Diệp Quân cuống quýt quỳ xuống trước mặt cô nói. “Hôm nay, hội thao trường kết thúc sớm nên em đến chỗ chị. Chị nói hôm nay có chuyện quan trọng, em cũng chẳng dám gọi điện. Đứng ngoài cứ đợi mãi, lạnh quá, nên em… Em chẳng làm gì hết, chỉ ngồi đợi thôi… Chị không tin à, nếu không chị sờ thử mặt ghế xem, em ngồi đến mấy tiếng, nó vẫn còn nóng này.”
Hướng Viễn dụi dụi khoé mắt, cũng cảm thấy cơn giận dữ của mình hình như hơi quá đáng nhưng hiện giờ thật sự là không thể nào cười nổi.
Diệp Quân thấy cô không nói, quay đi bê chiếc ghế duy nhất trong phòng đến, ngồi xuống cạnh cô: “Vẫn giận à? Phạt em kể chị nghe một câu chuyện cười vậy…Có một người tài xế lái xe buổi đêm, đưa gà đến cho trại nuôi gà, giữa đường gặp một cô gái đòi quá giang xe, ông ta liền đồng ý rồi bảo cô lên xe. Một lúc sau, ông ta phát hiện ra cô gái rất xinh đẹp nên mới động lòng tà, có ý… hừm… có ý kia ấy… Cô gái ra sức chống cự, ông ta giận quá hoá thẹn bảo: “Không chịu thì cút ngay”, rồi đuổi cô ta xuống xe. Một lúc sau, ông ta lại gặp cô gái thứ hai xin quá giang, vẫn lặp lại chuyện cũ, cô gái đó cũng không chịu, thế là ông ta cũng đuổi xuống xe. Buổi sáng hôm sau, khi ông ta chạy đến địa điểm giao hàng, phát hiện ra khoang xe chở gà trống không, chỉ có một con vẹt đang tóm lấy cổ một con gà, hưng phấn doạ dẫm: “Không chịu thì cút ngay” Ha ha!”.
Cậu kể xong bèn cười phá lên, sau đó e dè quan sát vẻ mặt Hướng Viễn nhưng lại thất vọng khi thấy Hướng Viễn đang dựa tay vào chiếc tủ đầu giường, ánh mắt nhìn đi nơi khác, vẻ như hoàn toàn không lưu tâm cậu đang rủ rỉ tỉ tê nói những gì.
Diệp Quân làm một chuyện vô vị, tâm trạng rơi xuống tận đáy vực, gượng cười: “Không buồn cười à? Vậy em đổi chuyện khác nhé, có một…”.
“Dừng, dừng, dừng”, Hướng Viễn cắt ngang, “em chưa nói rõ con vẹt kia từ đâu chui ra, chị chưa rõ thì làm sao cười được”.
“Hả?” Diệp Quân nhớ ra, đột nhiên mặt đỏ tía tai, vội vàng nói: “Em… em chưa kể vì sao con vẹt xuất hiện hả? Ồ, em quên mất, con vẹt đó do tài xế nuôi, ông ta sợ nó quấy rối chuyện tốt của mình nên mới đặt vào sau xe, ý em là…”.
Hướng Viễn nhìn Diệp Quân há miệng lắp bắp liền “phì” một tiếng rồi cười phá lên, sau đó không thể kiềm chế nổi.
Diệp Quân không rõ tại sao Hướng Viễn lại đột ngột cười vui vẻ như thế, cũng cười ngốc nghếch: “Buồn cười thật à, chị Hướng Viễn?”.
Hướng Viễn vừa tức vừa buồn cười gõ vào đầu cậu: “Em là đồ ngốc”.
Lúc này trên tay diệp Quân vẫn cầm chiếc máy ảnh, Hướng Viễn tiện tay giật lấy: “Một chiếc máy ảnh thôi mà, nghịch bừa bãi gì thế?”.
Cô bấm xem những tấm ảnh lưu trong đó, đều là ảnh chụp Diệp Quân trong hội thao trường, trong đó có một tấm cậu đang đứng trên bục lĩnh thưởng của trường, Hướng Viễn nheo mắt ngắm kỹ bằng khen trên tay cậu – Giải nhì cuộc thi nhảy xa.
“Ôi”, cô kéo dài giọng vẻ tâm đắc, “thì ra được thưởng nên đến chỗ chị khoe chứ gì?”.
Diệp Quân bị vạch trần nên mặt lại đỏ bừng lên, liền lúng túng giải thích: “Tấm này là do khi em nhảy xa bạn bè chụp hộ, hai mươi mấy người tham gia cuộc thi, người được giải nhất trước đây từng trong đội thể dục trường… Chị xem, tấm này, em còn tham gia thi chạy bốn trăm mét nhưng chỉ đạt giải tư. Đây là bạn em, ngủ giường trên, đa số ảnh là do cậu ấy chụp… Tấm này…”.
Cậu đột ngột khựng lại, trên màn hình lúc này đang dừng ở một tấm ảnh, cậu mặc đồng phục thể thao đứng gần trung tâm ống kính đang ngửa cổ uống nước, bên cạnh có một cô gái xinh đẹp đang mỉm cười nhón gót lau mồ hôi cho cậu. Tấm ảnh có vẻ như chụp trộm này nắm bắt cái “thần” rất tài tình, Diệp Quân tràn trề sức sống thanh xuân của tuổi trẻ, đôi mắt còn sáng hơn cả giọt mồ hôi đang lăn trên trán, cô gái đứng cạnh cậu gương mặt xinh đẹp thanh tú, động tác bẽm lẽn, đầu mày khoé mắt toát lên vẻ quyến luyến muốn tỏ bày nhưng không thốt nên lời.
“Tấm này do thằng khỉ nào chụp thế nhỉ? Sao em không biết? Tấm này cũng đúng là lạc l