XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ánh Trăng Nói Đã Lãng Quên

Ánh Trăng Nói Đã Lãng Quên

Tác giả: Độc Mộc Châu

Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015

Lượt xem: 1341407

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1407 lượt.

gười mình.
Hồi ấy, tôi không hiểu được, thật ra trong cuộc sống thanh bình cũng có mìn.
Những quả mìn này là vô hình, mắt thường không nhìn thấy nhưng một khi nó nổ thì nỗi đau mà nó mang lại còn lớn hơn những quả mìn chôn dưới đất kia.
Tôi nhớ rất rõ buổi tối Tô Quân Lương không để lại giấy nhắn hay tin nhắn cho tôi mà vội vàng quay về thành phố Z, bỗng nhiên trời nổi cơn giông bão, sấm chớp xé ngang bầu trời, mưa ào ào như muốn nhấn chìm cả thế giới.
Tôi đi đi lại lại trong ký túc giống như một con thú hoang. Đường Nguyên Nguyên đã ngủ say không kìm được bảo tôi khẽ một chút. Nếu như bình thường có thể tôi còn đấu khẩu với cô ta, làm ầm lên, nhưng lúc này toàn bộ tâm trí của tôi đều dồn vào Tô Quân Lương, vì thế tôi chạy ra hành lang bên ngoài.
Không phải điện thoại của Tô Quân Lương không liên lạc được mà là không có người nhấc máy. Điều này càng khiến người ta lo lắng. Tiếng “tút… tút” từng giây từng giây như giày vò người nghe. Tôi lẩm nhẩm với chiếc điện thoại:
- Nghe đi, nghe đi, Quân Lương, cậu nghe điện thoại đi!
Chẳng phải chúng ta là bạn thân nhất của nhau sao? Có chuyện gì không thể cùng nhau gánh vác? Mình biết cậu rất kiêu ngạo nhưng mình không phải người khác. Mình là Tống Sơ Vi. Mình là người bạn duy nhất của cậu. Vì sao ngay cả mình cậu cũng muốn trốn tránh?
Trong đêm tối tĩnh lặng, lời khẩn cầu của tôi trở nên thật vô vọng và thê lương.
Giọng nói của Cố Từ Viễn trong điện thoại nghe có vẻ mơ hồ nhưng cũng rất chân thành:
- Sơ Vi, em đã đọc tin tức mới nhất trên tờ nhật báo của thành phố Z hôm nay chưa?
Tôi cảm thấy rất kỳ lạ:
- Chưa, em đâu phải sinh viên khoa truyền thông, đọc báo làm gì? Sao thế? Trường cấp ba của chúng ta được chọn làm trường trọng điểm của toàn quốc sao?
Anh im lặng đúng một phút, rồi nói:
- Bố Quân Lương bị bắt rồi.
Đột nhiên một tia chớp xé ngang bầu trời, kéo theo tiếng sấm rền vang.
Tôi cầm điện thoại đứng giữa hành lang u tối, không nói được câu nào.
Tô Quân Lương bắt chuyến tàu đêm về thành phố. Vì mua vé gấp nên không có chỗ ngồi, cô ấy chỉ có thể đứng ở chỗ hút thuốc.
Cánh cửa sổ trong đêm tối giống như một tấm gương. Đôi mắt đờ đẫn của Tô Quân Lương nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhợt nhạt trong gương.
Cô ấy bặm môi, muốn bám vào thứ gì đó để có thêm một chút sức mạnh nhưng cuối cùng đôi tay cô ấy chỉ có thể dừng lại trên tay cầm lạnh buốt.
Chiếc điện thoại đặt ở chế độ rung, sáng rồi lại tối, tối rồi lại sáng. Suốt cả buổi tối tất cả mọi người đều tìm cô ấy. Tôi, Cố Từ Viễn, Đỗ Tầm, cả mẹ cô ấy nữa nhưng cô ấy không muốn nghe điện thoại của ai.
Cô ấy không muốn nói một câu nào. Dường như chỉ có làm như vậy thì mới có thể níu lại một chút sức mạnh để gắng gượng quay về thành phố Z.
Thỉnh thoảng có một chút ánh sáng le lói giữa cánh đồng bên ngoài cửa sổ. Rất lâu, rất lâu sau, cô ấy nhắm mắt.
Trên khuôn mặt trong gương, những giọt nước mắt lã chã tuôn rơi.
Tô Quân Lương lấy chìa khóa mở cửa. Cô ấy nhìn thấy mẹ đang ngồi trên sofa xem tivi. Trên màn hình là một đôi nam nữ với vẻ mặt và động tác rất khoa trương đang giới thiệu một chiếc điện thoại giống hệt Iphone. Đó là chương trình mua sắm qua truyền hình mà họ ghét nhất.
Nếu là bình thường, nhất định Tô Quân Lương sẽ nói với giọng đầy vẻ khinh thường.
- Nhìn ra tưởng là Apple, nhìn gần thì ra là Orange!
Nhưng hôm nay cô không còn sức để mở miệng nữa. Khoảng cách từ cửa đến sofa chẳng qua chỉ có vài mét ngắn ngủi nhưng cô bước đi rất khó nhọc.
Trong căn phòng rộng rãi, ngoài giọng nói của 2 nhân viên bán hàng trong tivi, không có âm thanh gì khác. Thời gian trôi đi từng phút từng giây, cuối cùng mẹ Quân Lương nói:
- Con không đi học, chạy về làm gì? Con về cũng không giúp được gì.
Tô Quân Lương uống một cốc nước mới lấy lại được một chút tinh thần:
- Mẹ có thể ly hôn nhưng con vĩnh viễn là con của bố.
Câu nói này giống như một mũi dao xé toạc chiếc mặt nạ giả vờ làm ra vẻ bi thương của mẹ. Đối diện với đứa con gái đã biết rõ sự thật, bỗng nhiên bà thấy mình không thể giấu diếm được gì nữa. Bà cảm thấy thì ra những gì mà mình đã dùng để tô đắp cho cuộc sống thái bình đều là những thủ đoạn tầm thường.
Tô Quân Lương thở dài:
- Mẹ, con không hy vọng mẹ có thể cùng bố vượt qua hoạn nạn. Điều này là không công bằng với mẹ. Những năm trước đây, cho dù ông ấy ở bên ngoài có… Nhưng dù sao ông ấy cũng chu cấp đầy đủ cho cuộc sống của mẹ và con. Điều này mẹ đừng quên.
Mẹ cô ấy tức giận đứng bật dậy, chỉ tay vào mặt cô ấy, nghiêm giọng nói:
- Tô Quân Lương, con nói chuyện với mẹ như thế sao?
Tô Quân Lương ngẩng đầu nhìn người phụ nữ bề ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong yếu đuối trước mặt mình. Người phụ nữ ấy sẽ không hiểu khi nói ra những lời ấy, phận làm con như cô sẽ thấy buồn như thế nào.
Nếu những lời cô sắp nói giống như lưỡi dao sắc nhọn làm tổn thương mẹ thì đó cũng bởi vì rất nhiều năm trước đó, những việc mẹ đã làm giống như lưỡi dao sắc nhọn đâm vào tim cô. Con dao ấy vẫn còn ở đó.
Không phải cô chưa từ