
Tác giả: Độc Mộc Châu
Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015
Lượt xem: 1341320
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1320 lượt.
cô, cô ngây người ngồi đó một mình.
Lúc cô ngây người, có một người đàn ông đi qua trước mặt cô hai lần. Hai lần đều nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý, còn cô không hề nhận ra.
Trần Man Na sai người gọi cô vào phòng bao. Khách lần này đều là những nhân vật có máu mặt, Trần Man Na không dám sơ suất, thậm chí đích thân ra tiếp đón.
Thẩm Ngôn ngồi cạnh cô, bỗng chốc có chút lúng túng. Chính cái vẻ non nớt ấy của cô đã gây hứng thú cho người đàn ông kia.
Đó là một người đàn ông không còn trẻ, rất nho nhã, phong độ, cử chỉ rất đúng mực. Lúc ấy ông ta không hề nói với Thẩm Ngôn điều gì mà gọi Trần Man Na sang một bên, thì thầm vài câu rồi đứng dậy ra về.
- Em thật may mắn. - Trần Man Na thốt lên từ tận đáy lòng.
Thẩm Ngôn nhìn cô, không biết tiếp theo mình sẽ nghe thấy điều gì nhưng trực giác nói với cô, chuyện này đủ để lật đổ cả cuộc đời cô.
Trần Man Na không vòng vo, phong cách nói chuyện của cô từ trước tới nay đều như vậy:
- Có một người đàn ông thích em, nghe nói em vẫn còn trinh… muốn đưa em đi, em hiểu ý của chị rồi chứ?
Hiểu, dĩ nhiên là hiểu, đã nói đến lõa lồ như thế, đến mức khiến cô cảm thấy không thể lọt tai được…
Cuối cùng Trần Man Na nói:
- Em hãy nghĩ thật kỹ. Chị vẫn nói câu ấy, em cũng là người trưởng thành rồi, có thể tự mình quyết định.
Đôi khi có vẻ như vận mệnh cho bạn lựa chọn, thực chất bạn không có quyền lựa chọn.
Bạn không biết tiếp theo là họa hay phúc. Bạn không biết nên đau khổ nhẫn nhịn hay mỉm cười.
Sau một đêm trằn trọc mất ngủ, Thẩm Ngôn đã gọi điện cho người đàn ông ấy. Trong căn phòng ở khách sạn, cô ngồi trước mặt ông, dáng vẻ bồn chồn, bất an khiến ông nghĩ đến con gái của mình. Con gái của ông ít hơn cô năm tuổi, đang ở cái tuổi không biết trời cao đất dày là gì.
Ông rót một cốc trà nóng cho cô. Cầm cốc trà, cô cảm thấy mình dần bình tĩnh lại.
Dần dần bước vào những tình huống mà vận mệnh đã sắp đặt từ trước.
Ông mỉm cười với cô, câu đầu tiên mà ông nói là:
- Tôi họ Tô.
Điện thoại của Lê Lãng khiến Thẩm Ngôn giật mình bừng tỉnh. Anh hỏi cô:
- Em vẫn chưa ngủ à, nếu chưa ngủ thì gặp nhau, anh có chuyện muốn nói với em.
- Thật trùng hợp… - Trong bóng tối, Thẩm Ngôn nhếch mép cười. - Em cũng có chuyện muốn nói với anh.
Hai mươi phút sau, họ lái xe đến quán “Phi”. Mục đích của hai người không giống nhau nhưng ước nguyện ban đầu giống nhau: Nếu một số chuyện bắt đầu ở đây, vậy thì hãy để nó kết thúc ở đây.
Kết thúc không có nghĩa là đoạn tuyệt. Xét ở một góc độ nào đó, kết thúc là lật sang một trang mới.
- Sơ Vi, em đừng nói gì cả, kiên nhẫn nghe anh nói hết là được.
Tôi im lặng nhìn Cố Từ Viễn, đôi mắt anh ấy ẩn chứa sự chân thành:
- Sơ Vi, anh biết tất cả những chuyện xảy ra gần đây đều khiến em rất đau lòng, cho dù anh làm gì cũng không thể cứu vãn được… Mặc dù anh biết rằng nói như thế là không công bằng với em nhưng anh hi vọng em tin anh, tin rằng anh thật sự chưa bao giờ có ý nghĩ phản bội em. Thật sự anh chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ làm tổn thương em… Có lẽ câu nói này khiến em thấy rất sến, nhưng… anh thật sự yêu em, thật sự chỉ yêu mình em.
Sơ Vi, buổi tối hôm tốt nghiệp cấp ba em nói với anh là em theo đuổi anh chẳng qua là vì muốn chọc tức mẹ em. Bắt đầu từ cái hôm em không còn quấn lấy anh nữa, bỗng nhiên anh có một cảm giác chưa từng có, cứ nghĩ đến việc sau này, hằng ngày em không xuất hiện trước mặt anh, không có những chuyện khiến anh dở khóc dở cười… Anh cảm thấy cuộc sống thật vô vị, thậm chí anh cảm thấy nếu không có em, cuộc sống của anh sẽ không còn ý nghĩa nữa.
Vì thế anh tìm Quân Lương, hỏi nguyện vọng của em. Anh nói với em, em đi đâu anh sẽ theo đó. Em không tin, anh sẽ chứng minh cho em thấy… Anh biết bao nhiêu năm nay em luôn ngụy trang bản thân, làm ra vẻ không sợ gì cả. Nhưng thực ra em sợ rất nhiều chuyện… Em sợ đau bụng kinh, em sợ mùa đông đi ngủ không có đệm điện sẽ lạnh, em sợ anh không yêu em thật lòng… Những điều này anh đều biết.
Vốn tưởng rằng tất cả lượng nước trong người đã cạn hết cùng với nước mắt trước đó, không ngờ sau khi nghe những lời anh nói, tôi vẫn khóc.
Tôi từ từ gục đầu xuống, gục vào vai anh. Tôi biết mình không thể lừa được bản thân.
Càng hận đến nghiến răng nghiến lợi thì càng chứng tỏ tôi yêu người đó, yêu đến khắc cốt ghi tâm.
Thứ mà tôi nghiến răng đối kháng không chỉ là thế giới này mà còn có anh. Thứ mà tôi muốn chung sống hoà bình ngoài thế giới này còn có bản thân mình.
Không ngờ người mà tôi tưởng rằng không hiểu tôi, thì ra lại hiểu tôi thấu đáo như thế. Nếu đã như vậy, vì sao còn khiến tôi bị tổn thương?
Đây là lần đầu tiên anh khóc trước mặt tôi kể từ khi chúng tôi quen nhau:
- Sơ Vi, sẽ không có lần thứ hai nữa. không ai có thể chắc chắn chuyện sau này, anh chỉ biết bây giờ anh chỉ muốn ở bên cạnh em. Đợi đến khi tốt nghiệp, chúng ta sẽ kết hôn. Em không muốn đi làm cũng không sao. Anh nuôi em.
Đến lúc này, hai chúng tôi đều đã nói năng lộn xộn. Nhưng trong lòng chúng tôi đều hiểu khoảng cách bị người ta cố tì