pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Anh Yêu, Đừng Có Ăn Vạ

Anh Yêu, Đừng Có Ăn Vạ

Tác giả: Đường Sương

Ngày cập nhật: 02:51 22/12/2015

Lượt xem: 134813

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/813 lượt.

àm gì khác hơn là nhìn anh một cái, cũng bắt đầu tán thành lời của anh.
Chưa đầy hai mươi tuổi, thật đúng là có một chút phiền phức.
“Chờ em một thời gian, đợi em thêm nửa tháng, em liền tròn hai mươi tuổi rồi.” Cô thẹn thùng nói nhỏ bên tai anh.
“Các ngươi cắn lỗ tai cái gì? Mễ Tô, tới đây cho cha!” Cha từ giận dữ dùng cây chổi gõ thật mạnh xuống đất.
“Ôi chao, lão già, ông nổi điên ở đây làm gì hả? Cầm cây chổi múa qua múa lại, nhỡ đánh trúng người thì phải làm sao?”
Mẹ Từ từ bên ngoài đi tới, đi ra sau lấy đi vũ khí trong tay ông.
“Cái tên tiểu tử thối này, cậu ta... cậu ta...”
Cha Từ giận đến phát run giơ ngón tay lên, thẳng tắp chỉ vào vẻ mặt vô tội của Diệp Kỳ Nặc ngồi bên cạnh Mễ Tô.
“Con chào bác Từ.” Anh khéo léo chào hỏi.
“Ôi chao! Cậu là... Kỳ Nặc?” Mẹ Từ xác định thân phận cậu con trai hàng xóm này.
“Là cháu.” Anh lịch sự gật đầu, khéo léo lộ ra nụ cười y hệt đứa trẻ với mẹ Từ.
“Cháu tới vừa đúng lúc, bác vừa mới hầm một nồi canh cho Đề Lạp uống, cháu giúp bác bưng về nhà đi!” Mẹ Từ hiền lành mà ngoắc ngoắc tay với anh, muốn anh đi qua.
“Vâng, cháu giúp bác mang về cho chị ấy.”
Vẻ mặt anh tự nhiên mà đứng dậy, đi theo mẹ Từ vào phòng bếp, thừa cơ thoát thân giữa cơn bão.
“Em cũng đi hỗ trợ!” Mễ Tô nháy mắt mấy cái, cũng mau chóng đóng lại cây đàn, nhảy lên chạy theo vào phòng bếp.
“Các ngươi... Các ngươi... Ôi! Tức chết ta rồi, tức chết ta rồi --”
Trong phòng khách, chỉ còn lại người cha đáng thương sốt ruột bảo vệ con gái nhưng lại không có người ủng hộ, vẫn thở phì phò đấm ngực, thương tâm than thở -
Thật là con gái lớn không dùng được mà!
Mễ Tô bắt đầu đánh đàn.
Nhưng đánh 2,3 lần đều không được, liền phiền não khép đàn lại, tránh vào phòng đóng cửa một mình.
Mặc kệ bất kể ai gõ cửa, cô đều không trả lời, một hồi lâu sau, mới nguyện ý mở cửa phòng, sau đó lại như một người bình thường, cùng mọi người cười nói.
Nhưng, chính là không nói đến chuyện đánh đàn.
“Đề Lạp, con có rảnh rỗi thì nói chuyện với em gái con một chút. Gần đây con bé rất kỳ quái, mẹ và cha đều rất lo lắng cho nó.” Mẹ Từ phiền não nói chuyện với Đề Lạp.
Đề Lạp đã biết mọi chuyện, nhưng không biết nên mở miệng nói rõ như thế nào.
Đề Lạp gãi gãi đầu, sau khi suy nghĩ trong chốc lát, mới chậm rãi mở miệng.
“Mẹ, Mễ Tô lớn rồi, nó có cách nghĩ của mình. Nếu như con bé gặp phải vấn đề gì, cũng cần có thời gian để từ từ giải quyết.”
“Nhưng nó vẫn còn nhỏ như thế…” Mẹ Từ tràn đầy đau lòng.
“Mẹ, Mễ Tô cũng sắp hai mươi tuổi rồi, con bé đã là người lớn, phải bắt đầu biết phụ trách cuộc sống của chính bản thân mình.”
“Mẹ có chút hối hận thời điểm Mễ Tô nhỏ như vậy, liền để một mình nó đi nước ngoài, sớm biết vậy…”
“Mẹ làm sao có thể biết trước được chứ! Mẹ, mẹ không cảm thấy hai năm qua Mễ Tô có sự thay đổi rất lớn sao?”
“Có, có, con bé đã cao lớn hơn nha!” Mẹ Từ gật đầu một cái.
Ngược lại bà rất hài lòng vì điều này. Hồi nhỏ nhìn cô thấp bé lại hơi đen, thời gian đó bà phiền não muốn chết, rất sợ con gái sẽ không cao lớn được!
Đề Lạp bật cười.
“Mẹ, trước kia Mễ Tô rất hay xấu hổ, luôn chạy đằng sau con, chuyện gì cũng giấu trong lòng. Nhưng lần này con bé trở lại, con cảm thấy con bé trở nên xinh đẹp, chẳng những sáng sủa, hào phóng, cũng rất dũng cảm biểu đạt tâm tình của mình.”
“Con nói con bé trở nên kỳ quái, là hiện tượng tốt?” Mẹ Từ chần chừ nháy mắt.
Ai, bà thật không hiểu nổi cách nghĩ của người trẻ tuổi bây giờ.
Lúc này, chuông điện ngoài cửa vang lên.
“Mẹ đi mở cửa, có thể là Tạp Bố đến tìm con.” Mẹ Từ đứng lên.
“Hừ, Tạp Bố thối tốt nhất anh đừng tới!” Sắc mặt Đề Lạp trầm xuống.
“Vợ chồng đầu giường ầm ỹ, cuối giường hòa hảo, hai ngày nay con náo loạn, cũng nên thu lại đi.” Mẹ Từ vỗ vỗ vai cô, đứng dậy đi mở cửa.
Không bao lâu, quả nhiên thấy Tạp Bố cợt nhả mà đi vào.
“Vợ à, hôm nay tâm tình em tốt chứ?” Anh khom lưng cho cô một nụ hôn ngọt ngào.
“Hừ, cũng tạm. Mẹ em đâu?” Khuôn mặt Đề Lạp đỏ ửng.
“Bà đi tìm mẹ anh tán gẫu.” Tạp Bố ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay muốn ôm cô.
“Tránh ra.” Cô đẩy tay của anh ra.
“Theo anh trở về được không? Anh rất nhớ em! Buổi tối không thể ôm em ngủ, cảm giác thật trống rỗng.” Anh mạnh mẽ ôm chầm cô, đau khổ cầu xin cô.
“Vậy anh còn muốn bắt em ngoan ngoãn xin nghỉ ở nhà dưỡng thai, không cho phép em đi làm nữa không?”
“Không dám, không dám! Tất cả đều theo ý em, được chưa?”
Cuộc chiến lần này, anh đầu hàng.
Mặc dù anh lo lắng cho thân thể của cô, chỉ là, anh chịu thua lại có thể đổi lấy nụ cưởi của vợ, cái gì cũng đáng giá.
“Nhưng là phải nhớ, nếu thân thể không thoải mái, phải lập tức nói cho anh biết.”
“Được.” Đề Lạp gật đầu lia lịa, ôm anh hôn một cái.
“A, thật ân ái nha! Cẩn thận cha nhìn thấy lại lên cơn cao huyết áp.” Một tiếng nói hòa nhã,từ cửa thanh lầu truyền xuống.
“Hi, tiểu Mễ Tô.” Tạp Bố ngẩng đầu chào hỏi cô em vợ, một ít biểu tình ngượng ngùng cũng không có.
“Tháng sau là em sẽ tròn hai mươi tuổi, không được kêu em là t