Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ấu Niên Ký Sự Bộ

Ấu Niên Ký Sự Bộ

Tác giả: Dã Cố Giai

Ngày cập nhật: 03:02 22/12/2015

Lượt xem: 1341487

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1487 lượt.

bó thạch cao, vết thương tuy đã lành nhưng nhìn thấy hắn ngồi xe lăn, trong lòng của nàng lại khổ sở.
“Đau cứ nói….” Hành Chi Nhược đau lòng nói, động tác cũng thật cẩn thận, “Tuy bác sĩ đã nói chân của anh không có vấn đề gì, nhưng bị xe tông phải không đơn giản chỉ bị phá da, nói không chừng di chứng để lại do xương bị dập nát ngay cả bác sĩ cũng không phát hiện thấy.”
“Không đâu, anh vừa mới tỉnh lại, thân thể không có khí lực cho nên đứng không vững, chờ thêm một đoạn thời gian nữa là không cần dùng đến xe lăn.”
Hắn nói xong, do dự một chút, liếc nhìn bàn tay đang không ngừng gây rối trên đùi hắn, vẻ mặt tựa hồ như muốn dời tay nàng khỏi đùi mình.
Đột nhiên, nàng túm thật chặt, quật cường dõi theo biểu cảm trên mặt hắn, liều mạng túm chặt không buông.
Hốc mắt của Hành Chi Nhược ngân ngấn, có chút luống cuống nhìn hắn từng chút một vặn ngón tay của nàng đang bám chặt đùi hắn ra.
Hắn, không cần nàng.
Ngay cả đụng chạm cũng làm cho hắn chán ghét.
Lệ dâng lên lăn dài xuống hai má, muốn ngừng lại ngừng không được.
“Chi Nhược,” bật ra một tiếng thở dài, hắn tuy rằng vặn tay nàng ra, nhưng lại khom người cầm lấy tay nàng, nắm chặt.
Hành Chi Nhược bị động tác của hắn khiếp sợ, trong lúc nhất thời luống cuống không biết phải làm thế nào.
Hành Chi Thiên khóe môi cong lên, mỉm cười nhìn nàng, nhiệt độ cơ thể theo lòng bàn tay của hắn thẩm thấu vào lòng nàng, ấm áp, “Chi Nhược, em không cần phải xoa bóp chân cho anh, anh không sao, đừng lo lắng được không.”
Hai tiếng Chi Nhược thốt ra từ miệng hắn cực ôn nhu, giọng điệu rất giống trước đây.
Hành Chi Nhược run lên, trố mắt ra chống lại ánh mắt của hắn.
Nhưng trong đôi con ngươi kia đã không còn vẻ bá đạo của ngày xưa, không còn sủng nịnh, chỉ trong suốt thấy đáy, vẻ tươi cười ôn hòa lan tràn trên mặt, một nụ cười sạch sẽ, tinh khiết, bất nhiễm bụi trần.
Hai tiếng Chi Nhược ôn nhu vừa rồi chẳng lẽ chỉ là ảo giác do nàng nhất sương tình nguyện sao.
Mất đi rồi rốt cuộc không thể tìm lại được.
Ánh mắt của Hành Chi Nhược trở nên ảm đạm.
Hành Chi Thiên nhẹ nhàng nắm chặt tay nàng, nhìn lướt qua chồng hồ sơ lộn xộn đặt ở trên bàn, thắc mắc, “Đó là cái gì?”
Hành Chi Nhược khôi phục thần sắc, cười đứng dậy sắp xếp chồng hồ sơ ngay ngắn lại, ôm vào trong lòng nói, “Nghe bác sĩ báo tin tức của anh, em một đường chạy vội tới, cuống quít cho nên đem luôn văn kiện của công ty tới đây.”
“Anh có thể xem không?”
“Đương nhiên….” Hành Chi Nhược đưa cho hắn, chính mình thì nhấc một chiếc ghế chuyển tới bên cạnh hắn ngồi xuống.
Hắn lật xem, động tác vẫn giống như trước đây, không thay đổi.
Hai mắt nhíu lại, hơi mím môi, thần sắc nghiêm túc.
Thần thái đó, tư thế đó, thậm chí ngay cả giơ tay nhấc chân vẫn còn lưu lại ít dấu vết từ thói quen trong cuộc sống lúc trước.
Hành Chi Nhược nhìn hắn, có chút hốt hoảng,
Người này cho dù mất đi trí nhớ, nhưng vẫn còn nhớ rõ một ít thói quen nhỏ trước đây.
Nhưng chính nàng sống cùng hắn hơn mười năm, từng thói quen nhỏ cùng hắn tồn tại, hắn lại cố tình đem nàng quên hoàn toàn triệt để, không còn lưu lại dù chỉ một chút.
Buồn phiền, thương cảm trong khoảnh khắc đánh sâu vào trái tim nàng.
Động tác trên tay của Hành Chi Thiên bỗng dưng đình trệ, biểu cảm trên mặt thật tĩnh mịch, đột nhiên nghiêng đầu hỏi một câu, “Em bảo anh là Chi Thiên…. Anh họ gì?”
“Anh là chủ tịch tập đoàn Hành thị, họ Hành, anh gọi là Hành Chi Thiên.”
“Chữ đó viết như thế nào?”
Nàng mở tay hắn ra, dùng ngón tay nhẹ nhàng viết vào lòng bàn tay hắn.
Hắn cúi đầu im lặng nhìn,
Nàng ghé đầu lại, thật dụng tâm viết, theo lòng bàn tay kia truyền đến độ ấm làm cho nàng hết sức lưu luyến, không muốn xa rời, thầm nghĩ cứ thế này vĩnh viễn nắm lấy….
Thời gian nếu có thể dừng lại ngay giờ phút này, thật tốt biết bao.
Ánh mặt trời ấm áp rọi xuống người họ, phết lên một tầng sáng nhu hòa.
“Vậy anh cũng là người của Hành gia?” Nụ cười trên mặt hắn bỗng dưng ngừng trệ, “Chúng ta có quan hệ gì….”
Hành Chi Nhược trong chốc lát không biết phải trả lời như thế nào, có chút ậm ờ nói, “Anh….”
“Là người yêu đúng không,” hắn cướp lời, giọng điệu có chút chần chờ mang theo ý tứ thăm dò, nhấc tay lên chạm vào tóc nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, “Anh nhất định rất yêu em đúng không.”
Hành Chi Nhược sững ra một chút, ngẩng đầu nhìn hắn, lệ lại trào dâng trong hốc mắt, có chút không dám tin.
“Chỉ là nhìn em, trái tim của anh lại rất đau.” Hắn trầm ngâm, tự như đang lẩm bẩm với chính mình, “Anh nghĩ trước kia anh nhất định là rất yêu em.”
Cảm giác này không lừa anh.
Anh yêu em….
Hành Chi Nhược ngưỡng mặt lên, nước mắt tràn ra lăn dài xuống hai má….
Trong đầu ong ong, không ngừng lặp lại câu nói vừa rồi của hắn, cảm giác chua xót quyện lẫn với vui sướng đến phát điên mất mà tìm lại được.
“Em ở cùng anh như thế này không có vấn đề gì sao….” Hắn đắn đo nói, “Vị hôn phu của em, làm thế nào bây giờ?”
Sét đánh kinh thiên!
Người này…. hắn làm thế nào còn nhớ rõ Bạch Lạc Hề, đến tột


XtGem Forum catalog