
Tác giả: Ngải Lâm
Ngày cập nhật: 04:37 22/12/2015
Lượt xem: 134366
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/366 lượt.
ật đầu, lại chờ được vận rủi đến đây. Trung Tông bất lực, làm cho gia tộc Vị thị phát triển an toàn, Vi hoàng hậu hạ lệnh đem mọi người có thể gây trở ngại cho nghiệp lớn cầm tù.
Mà người túc trí đa mưu như hắn cũng khó thoát khỏi ma chưởng.
“Ngươi vì sao không đi? Ta đã phải kêu Liên di an bài cho ngươi nơi đi thật tốt.” Hắn lúc này sống chết còn chưa biết, không thể cố chấp lưu nàng ở lại.
“Ngươi ở đây, ta đi làm sao được.” Nàng ôm bọc quần áo nhỏ của chính mình, thực sự kiên định nói.
“Hoàng hậu sai người đem ta đưa đến Chiêu Lăng giam lỏng, tước đi tước vị của ta, ta không bao giờ còn là Vương gia nữa. Toàn bộ nữ nhân ta có đều đi rồi, ngươi chỉ là một hạ nhân muốn ở chỗ này làm gì?”
Những người trước đây từng làm bạn hắn, nữ nhân a dua ở trước mặt hắn, toàn bộ đều đi rồi.
“Vũ nhi, ta giống phu quân bình thường trong lòng nàng không?”
“Giống, càng ngày càng giống.” Nàng nở nụ cười, thật sự tươi cười.
“Đây là tự tay ta làm cho nàng ăn.”
“Hảo ngọt hảo ngọt.” Nàng thật là cao hứng, có thể được ăn thức ăn hắn làm vì nàng.
“Ta nguyện ý cùng nàng làm tình thê nông phu.”
“Nhưng là tên của chàng rất dễ nghe, cái này cũng không giống.”
“Ân?”
“Trước kia ở trong Tín Dương Vương phủ đưa đồ ăn cho nhóm nông phu, đều là là kêu a Cẩu, a Ngưu, Hỉ ca, Đắng nhi, Xuyến nhi cái gì.”
“Ta đổi danh tự.”
“Gọi chàng là Đại Hữu ca.” Hai người cùng nhau cười, dưới ánh mặt trời sáng lạn vì bọn họ tươi cười mà toả ra ánh kim quang.
“Được, vậy kêu là Đại Hữu ca, có lẽ chỉ có ở Chiêu Lăng, có lẽ đã quên mất chàng là Nghi Vương, chúng ta mới có thể làm một đôi vợ chồng bình thường đi. Thiếp đưa cho chàng quần áo xiêm y, chàng trồng rau cỏ ở ruộng cho thiếp, cám ơn chàng cho thiếp mộng đẹp này.”
“Đứa ngốc, nàng thật sự là một đứa nhỏ ngốc.”
Đêm hôm đó, bọn họ ôm nhau thật lâu, nàng trở thành nữ nhân của Thuần Vu Thiên Hải.
“Từ nay về sau, nàng chính là nữ nhân duy nhất của ta, sẽ không có người khác, sẽ không.” Hắn hướng nàng hứa hẹn như vậy.
Những ngày này tuy rằng thực vất vả, nhưng Tố Vũ cảm thấy quãng thời gian này là hạnh phúc nhất đời, cho đến một ngày.
Hái được một quả đậu vào trong trúc khuông * nàng chậm rãi đi về phía nhà đá của bọn họ, động tác không còn nhanh nhẹn như xưa. Trước mắt, nàng không hề còn có một mình nữa, theo bản năng, nàng xoa cái bụng phẳng lì của chính mình. Nàng đã có thai, là hài tử đầu tiên của nàng và Thuần Vu Thiên Hải, trong lòng nàng tràn ngập hạnh phúc.
(*)Trúc khuông: nó như là rổ trúc
Nàng còn không muốn nói cho hắn, sợ hắn không cho nàng đi ra ruộng làm việc, nay đúng là thời tiết ngày mùa, nhìn hắn một mình vất vả, so với chình nàng chịu khổ còn khó chịu hơn.
Rảo bước tiến vào trong phòng, nàng gọi tên của hắn, nhưng hắn không có quay đầu.
Phát giác ra vẻ khác thường của hắn, nàng buông trúc khuông, chậm rãi đi đến phía sau của hắn, chỉ thấy trong tay hắn gắt gao nắm chặt tờ giấy.
Trong lòng nàng cũng đoán ra.
“Có phải Lâm Tri vương bên kia hay không ……” Hắn cùng nàng đã nói qua nhiều lần, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay như vậy, sống quãng đời còn lại ở nơi này.
Nàng cũng tin tưởng hắn có gan dạ sáng suốt đi thay đổi hiện trạng, cũng không nghĩ bọn họ sẽ mau tách ra như vậy…… Tách ra.
“Ừ.” Hắn nhìn về phía nàng, trong mắt đã hiện lên sát ý. Xem ra Lâm Tri vương bên ngoài, điều binh tiến hành thật sự thuận lợi.
“Thiên Hải, chàng đi đi, theo cái sơn động lần trước mà thiếp nói cho chàng mà trốn ra ngoài, bọn họ sẽ không phát hiện ra được.” Nàng cầm tay hắn, hạ giọng nói.
“Chúng ta cùng nhau đi.” Nàng là người mà hắn không yên lòng nhất. Nếu hắn rời đi khỏi nơi này, nàng khẳng định sẽ có phiền toái lớn.
“Nếu thiếp cũng không thấy, bọn họ nhất định sẽ nghi ngờ. Thiếp sẽ làm bộ chàng bị bệnh ở trong phòng, làm cho bọn họ không phát hiện ra hành động của chàng. Thiên Hải, chàng đi nhanh đi. Nhanh đi, Đại Đường cần chàng, vì các thế tử mà báo thù.” Nếu hắn phải lên núi đao, dù cho nàng có lấy sinh mệnh ra thay thế cũng không sao.
“Vũ nhi, bọn họ sẽ không bỏ qua cho nàng.” Nếu hắn đánh vào Đại Minh cung ở Trường An, cản không được tin tức sẽ truyền đến nơi này, nàng nên làm cái gì bây giờ?
“Đừng lo lắng, thiếp sẽ tùy cơ ứng biến.” Nàng thủy chung kiên định cười, không muốn làm gánh nặng cho hắn.
Đưa ngón tay đã trở nên trắng bệch, Thuần Vu Thiên Hải gắt gao ôm lấy nàng, “Nàng nhất định không thể xảy ra chuyện gì, nếu không có nàng, ta không thể sống một mình.”
“Vâng, mặc kệ thế nào, thiếp nhất định sẽ còn sống, Thiên Hải, tin tưởng thiếp.”
Nặng nề mà gật gật đầu, hắn xoay người bước đi.
“Namnhân trong phòng đâu?” Binh lính cầm đầu, nắm lên vạt áo của nàng, đem nàng nâng lên cao, ánh mắt híp lại.
Nàng thuận miệng nói dối, lại bị người nọ giơ lên tát một cái.
“Hắn dám bỏ trốn, ngươi con tiểu tiện nhân này, hắn đã ở kinh thành gây sự mà mày còn dám nói