The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bà Mối Vương Phi

Bà Mối Vương Phi

Tác giả: Ngải Lâm

Ngày cập nhật: 04:37 22/12/2015

Lượt xem: 134293

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/293 lượt.

u năm sống ở trấn Tây Bắc hắn đã nếm bao nhiêu đau khổ rồi?
Trong lúc nghĩ đến tâm sự trong lòng, bọn họ rất nhanh đã đi vào Đại Đồng Điện.
Thuần Vu Thiên Hải xuất hiện ở trước mặt mọi người, làm cho tất cả mọi người ở trong đại điện không khỏi ngừng thở.
Bọn họ chưa bao giờ gặp qua nam tử nào xuất sắc như thế.
Nghi vương mặc quần áo thường ngày, dáng người cao ngất, ngũ quan thâm thúy, đôi mắt kia giống như ánh mắt của thần linh trên bầu trời, trong sáng lại tràn ngập thương xót, dưới ánh mặt trời, con ngươi màu đen lại nhợt nhạt giống như biến thành màu nâu. Sống mũi cao gầy, thanh tú. Khuôn mặt trầm tĩnh của hắn giống như nước mùa xuân, làm cho người ta không chú ý liền say mê trong đó.
Hắn là nam tử mâu thuẫn như thế, phong nhã cũng có ôn nhu cũng có, khôn khéo cùng uy nghiêm cũng có. Bất luận là nam hay nữ, chỉ một cái nhăn mặt nhíu mày của hắn đều bị làm cho thần hồn điên đảo.
Mọi người bị phong thái của hắn làm cho điên đảo, chỉ có Cô Sương cúi đầu.
Nàng là đang lảng tránh hắn. Thuần Vu Thiên Hải đem toàn bộ phản ứng của nàng cho vào trong mắt.
Lông mi dài cúi xuống, sau một lúc lâu, hắn mới trầm ổn nói: “Hôm nay thỉnh các vị đến đây, chỉ có một chuyện cần thỉnh giáo.” Hắn nở nụ cười, như gió xuân tươi cười nhập vào trong lòng người, “Ai có thể nói cho ta biết, vò rượu này xuất từ nơi nào?”
Rượu? Cô Sương ngẩng đầu, nhìn khắp bốn phía. Cự ly giữa bọn họ là ba bước, một người đang ôm bình rượu Hoa Điêu mà nàng đưa cho Tử Phương.
Một chút lãnh ý ở trong lòng nàng tích tụ. Nàng đã cố gắng rất nhiều để cắt đứt với hắn, ông trời vì sao lại muốn vui đùa cùng nàng như vậy? Nàng đã phải đưa ra lời thề độc, cả đời không thấy hắn, bao nhiêu thứ, nàng cố nén không dám tưởng niệm, bao nhiêu thứ nàng tự cắn ngón tay của mình, kiềm nén xúc động muốn chạy đến với hắn, cuối cùng vẫn là…… Trốn không được, có lẽ ông trời muốn trêu cợt.
Nàng ở Trường An, được bao phủ trong biển người mờ mịt, hắn ở Tây Bắc, cùng người Thổ Phiên cố sức chu toàn, vốn không nên gặp lại ……
“Là nàng!”
Nàng nhìn thấy hạ nhân ở Quận Vương phủ còn có quan môi đều đưa tay chỉ hướng nàng. “Vương gia, vò rượu này là của bà mối Cô Sương đưa cho quận chúa.”
Lực đạo ở cổ tay của nàng lại buộc chặt thêm chút nữa.
Ngay trong nháy mắt, nàng thay đổi vẻ mặt, “Ôi! Chỉ là một vò rượu, mà các người còn nhớ rõ, Cô Sương thực ngượng ngùng.” Nàng ân cần cười. Vẻ tươi cười kia giống như đại bộ phận các bà mối trong thiên hạ khi thấy tiền thì sáng mắt lên.
Thuần Vu Thiên Hải ngắm nàng liếc mắt một cái, chỉ thấy bột phấn đổ rào rào từ trên mặt hắn bay xuống.
“Khụ khụ! Người tốt.”
“Ắt xì.”






Những người xung quanh chịu không nổi mùi hương phấn này, đều luôn miệng oán hận. Liên phu nhân cũng vừa tới Đại Đồng Điện cũng bị choáng váng.
“Ôi, không thể trách người ta được, bột nước này là ở cửa hàng của Vương lão bản.” Nàng còn ngại chưa đủ loạn, lại còn lôi chiếc quạt ở trong thắt lưng cầm lên phẩy.
“Khụ khụ.” Thanh thanh yết hầu, Thuần Vu Thiên Hải từ đầu đến cuối giống như thần linh tôn quý nói: “Liên di, mang mọi người đi xuống lĩnh tiền thưởng, rồi đưa bọn họ ra cung.”
“Tuân mệnh.”
Đám người đi theo Liên phu nhân ra bên ngoài.
Trực giác của hắn sai lầm rồi sao? Hắn cùng với nàng từ trước đến nay không có nhận thức, nhưng lại cảm giác được nàng đang giấu diếm một việc nào đó. Nàng vụng trộm lẻn vào rừng rậm là muốn làm cái gì? Nàng làm cho hắn không khỏi tập trung suy nghĩ càng nhiều.
“Vương gia? Dân phụ có thể đi rồi sao?” Một câu này, nàng nói có chút cợt nhả, nhưng không ai biết rằng, tay nàng giấu trong tay áo đã nắm thành quyền, móng tay đã bấm sâu vào trong lòng bàn tay.
“Ngươi là Cô Sương?” Hắn lại đối mặt với nàng hỏi.
“Dân phụ đúng là Cô Sương.” Nàng liên tục gật đầu, vành mắt lại có một tầng hơi nước giống như trong suốt.
“Ngươi có thể nói cho bổn vương biết, vò rượu này là……” Khi hắn hỏi câu này, thì hơi nước kia dĩ nhiên đã biến mất.
“Vương gia, người thích uống Hoa Điêu sao? Rượu này a, là do Triệu đại gia ở Tây thành ủ, một năm cũng chỉ làm có vài hũ, ta xem hương rượu này rất tinh khiết, nên đưa cho Tử Phương quận chúa nếm thử. Vương gia nếu là thích, ta……” Nàng hoá trang sắp không nổi nữa, mà bình thường hèn mọn cùng láu cá là thứ nàng ngụy trang tốt nhất. Nhưng đứng trước mặt người mình yêu nhất, lại phải giả bộ thành bộ dáng xấu nhất, khắp thiên hạ không có chuyện gì so với chuyện này thống khổ hơn.
Nàng muốn gặp hắn, muốn cùng hắn nhận thức, cùng cầm tay hắn sống đến già, khát vọng điên cuồng này dội vào trong óc của nàng, nàng phải cắn răng nhẫn nhịn xuống dưới, giả dạng thành một bà mối thô bỉ đến gây chuyện làm cho hắn chán ghét, để sớm được thoát thân.
“Người đâu, đi đến Tây thành kêu Triệu đại gia gì đó đến đây.” Đang nói chuyện, thì Ích Thọ dẫn người ra Đại điện.
“Đúng đúng đúng, Vương gia trực tiếp tìm Triệu đại gia là được rồi, chuyện kia cũng không cần dân phụ nữa, dân phụ cũng