
Tác giả: Tạp Nhi
Ngày cập nhật: 04:41 22/12/2015
Lượt xem: 134671
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/671 lượt.
t đầu rất để ý cảm giác của cô.
“Vui vẻ cực kỳ.” Kim Bối Nhi mở cờ trong bụng, nở nụ cười hồn nhiên tinh khiết.
Ngồi lên xe, Kim Bối Nhi liên tục ngáp vài cái, về nhà, đầu của cô dựa vào trên cửa kính xe, không biết đã chu du đến đất nước nào. Cổ Việt Di không muốn đánh thức cô, đem đầu của cô dựa vào lưng ghế, anh xuống xe mở cửa, dịu dàng ôm cô vào lòng.
“Về nhà rồi!”
“A…” gần như không tiếng động đáp lại, “Gấu bông… gấu bông của em”
Cổ Việt Di thấy buồn cười, thế nhưng còn nhớ rõ gấu bông, với tay tóm lấy áo con gấu bông, ôm cô và cả gấu bông về phòng.
Đi đến bên giường, anh vốn định buông Kim Bối Nhi xuống, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn dán trên ngực bỗng dưng gợi lên một cảm giác kỳ lạ trong lòng anh, khiến anh không muốn buông cô ra. Cổ Việt Di đơn giản ôm Kim Bối Nhi ngồi trên giường, anh đưa tay ra, dùng ngón tay vén sợi tóc của cô, nhẹ nhàng vỗ về đùa giỡn khuôn mặt non nớt kia.
Khuôn mặt nhỏ nhắn dựa vào ngực giống con mèo lười cọ xát, khiến cho người khác có cảm giác tim đập loạn, trong lòng nhộn nhạo, làm cho anh dường như không chịu được.
Cổ Việt Di cố gắng kiềm chế dục vọng của mình, hít vào thật sâu.
Không được! Cô ấy còn quá nhỏ, cô ấy còn phải đến trường, cô ấy còn phải…
Mặc dù biết rõ vạn lần không thể, nhưng anh vẫn kìm lòng không được bị cô hấp dẫn, đem những ngón tay ngọc thon dài của cô nắm chặt trong bàn tay, đưa lên miệng hôn.
Thừa dịp bản thân còn chút lý trí, Cổ Việt Di đem Kim Bối Nhi đặt trên giường, dịu dàng hôn lên trán của cô một cái. “Bà xã, ngủ ngon”
“Uh, ông xã, ngủ ngon.” Kim Bối Nhi xoay người quay mặt bên kia.
Cổ Việt Di ngẩn ra! Cô gọi anh… Ông xã?
Miệng anh khẽ mỉm cười hưng phấn khó hiểu, cúi người bên tai cô nhẹ giọng: “Mặc kệ em tỉnh hay là nói mớ, anh đều thích nghe, bà xã.” Anh nhẹ nhàng hôn lên hai má của cô, xoay người sung sướng bước ra khỏi phòng Kim Bối Nhi.
Kim Bối Nhi đang nghiêng người ngủ nghe thấy tiếng đóng cửa phòng, chậm rãi mở to mắt, anh vừa mới ở bên tai cô dịu dàng nhẹ giọng, làm cho tim của cô đập nhanh, một niềm vui sướng ấm áp lan trong lòng cô.
“Ông xã.” Cô nhẹ giọng nỉ non.
Cảm giác này thật rất quái lạ, thật ra cô rất thích gọi thân mật như vậy.
Tiếng chuông tan học vừa vang, Mĩ Mĩ và Tú Tú lập tức như ngưu bì đường (giống kẹo mè xửng) dán vào Kim Bối Nhi. (ngưu bì = da trâu á)
“Bối Nhi, hôm nay chúng ta cùng đi…”
Không đợi Mĩ Mĩ nói xong, Kim Bối Nhi kiên quyết lắc đầu. “Từ hôm nay trở đi, tớ sẽ không đi đâu hết, tớ phải về nhà học bài.”
Về nhà học bài? Tựa như trời nắng đột nhiên nổi sấm, Mĩ Mĩ và Tú Tú giật mình thiếu chút nữa rớt mắt ra.
Vẻ mặtTú Tú khoa trương đưa tay sờ trán Kim Bối Nhi, “Cậu không bị sốt chứ? Sao đột nhiên lại nói phải về nhà đọc sách?”
Tú Tú cũng hiếu kỳ đến gần, ngón tay chỉ di động của Kim Bối Nhi, “Là thật nha”, cô lập tức chào hỏi Cổ Việt Di trong màn hình: “Hi, chú của Bối Nhi, cháu là bạn học của Bối Nhi gọi là Tú Tú.”
“A ha, chú, cháu là bạn học của Bối Nhi tên Mĩ Mĩ.” Mĩ Mĩ không kịp làm gì nhiều cũng bắt chước chào hỏi Cổ Việt Di.
Kim Bối Nhi vẻ mặt bất đắc dĩ vểnh miệng nhìn Cổ Việt Di trong màn hình, giống như đang nói: Biết vì sao em sửa miệng chưa?
Cổ Việt Di tự nhiên hiểu được khó khăn của Kim Bối Nhi, trên mặt lan ra một nụ cười ấm áp. “Hi, Mĩ Mĩ, Tú Tú, xin chào.”
Một tiếng xin chào, khiến Mĩ Mĩ và Tú Tú mừng rỡ mở mắt cười.
Kim Bối Nhi ngượng ngùng nhìn di động chằm chằm, “Em lập tức về nhà… học bài.” Cô bỏ đi xưng hô, còn cố ý nhấn mạnh hai chữ cuối cùng.
Mĩ Mĩ và Tú Tú giống như hiểu được, thì ra là chú bắt Bối Nhi về nhà học bài.
Một chút ý cười ấm áp hiện lên trên môi Cổ Việt Di, “Buổi tối muốn ăn gì, anh gọi người mang về nhà.”
Gọi người mang về nhà? Kim Bối Nhi hơi nhăn mặt. “Tối nay anh không cùng ăn tối với em?”
Cổ Việt Di vẻ mặt xin lỗi nhìn Kim Bối Nhi, “Anh và Chính Khôi đang ở Cao Hùng, buổi tối không thể về kịp ăn cơm với em, vốn định mời Vũ Hi đi qua với em, nhưng Vũ Hi cũng bận đến không thể tách làm đôi.”
Xem ra mỗi người đều có việc, chỉ có cô nhẹ nhàng nhất, rảnh rỗi nhất, đột nhiên, cô cảm giác mình là sâu gạo nhàn rỗi nhất.
“Em có thể ở nhà một mình, không cần làm phiền chị họ.” Kim Bối Nhi thoải mái trả lời.
Cổ Việt Di có chút lo lắng, “Thật sự có thể?”
“Yên tâm đi!” Kim Bối Nhi kiên định đáp lại.
Cổ Việt Di nhếch môi cười, trong đôi mắt đen có độ ấm đốt người, “Buổi tối muốn ăn gì?”
Nhìn vào đôi mắt dịu dàng nóng bỏng kia… Nguy rồi, cô đột nhiên cảm giác toàn thân có một ngọn lửa cháy lên.
Điều này thật là làm cô không nghĩ ra, cô chỉ nhìn anh qua màn hình, sao cũng có loại cảm giác kỳ quái này?
Ý cười bên môi Cổ Việt Di càng đậm, “Bối Nhi, em chưa nói anh biết, buổi tối muốn ăn gì?”
Ánh mắt anh, nụ cười của anh khiến đầu óc cô mơ màng. “Em…” Kim Bối Nhi dùng sức hít sâu, “Anh không cần gọi người mang đồ về, em có thể tự lo được.”
“Tự em đi ăn?” Cổ Việt Di đột nhiên có chút không an tâm, “Nếu