
Tác giả: Phác Hi
Ngày cập nhật: 03:29 22/12/2015
Lượt xem: 1341180
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1180 lượt.
Mộc kia nổi tiếng mẫn cảm đa nghi, trước kia lại như hình với bóng với Aki, bắt cô phải giả vờ ôn chuyện với cô ta, đây không phải là tìm đường chết sao!
Bốn ngày sau, trên sân bay chuyên dụng của Xích Thủy có vô số máy bay trực thăng quân dụng EH-S3.
Lần này đoàn người của Simon có hơn mười người, ngoài lão ta ra còn có phụ tá của lão, Thanh Mộc, trong đó có bốn vệ sĩ, hai chuyên gia vũ khí laser, một nhà nghiên cứ hóa học.
Tiếp bọn họ là tất cả nhân viên cấp cao của Xích Thủy, Triển Du cũng đi theo.
Simon vẫn y như cũ, quần áo chỉnh tề, tóc chải cẩn thận, đôi mắt đào hoa luôn chứa đựng nụ cười khiến cho người ta dễ sinh ra ảo giác dễ đối phó với lão. Thanh Mộc mặc một bộ quần áo cung đình màu đỏ, mái tóc dài màu bạch kim, căn bản không cần Simon đặc biệt giới thiệu mọi người cũng biết cô ta là ai.
Máy bay hạ cánh, Simon và Nam Khôn đều chưa kịp nói câu nào thì cô ta đã mừng rỡ chạy như điên về phía Triển Du, sau đó ôm hôn cô một cái, xong rồi còn khiêu khích liếc về phía Nam Khôn một cái, dáng vẻ như không vui vì Nam Khôn đã đoạt mất người yêu trong lòng cô ta.
Simon thấy thế nhẹ nhàng quát cô ta một câu, vừa cười vừa chân thành nói lời xin lỗi Nam Khôn: “Tứ gia, thật ngại quá, tính tình con nhóc kia hoang dã, lại bị tôi làm hư, đắc tội khắp nơi, kính xin ngài bỏ qua cho.”
“Nói quá lời rồi.” Nam Khôn biết rõ về Thanh Mộc, hơn nữa còn đặc biệt yêu mến Aki, thật sự không để ý đến tình địch này.
Thanh Mộc lại không biết điều, hừ lạnh một tiếng, xoay người nhận lấy hộp quà trong tay vệ sĩ, thuận tay đưa đến trước mặt Triển Du, đôi mắt sáng chứa đựng vẻ thân thiết vui vẻ: “Chị có mang theo quà cho em, mở ra xem đi.”
“Cảm ơn A Mộc.” Triển Du cũng mỉm cười.
Nắp hộp quà chạm rỗng nhưng khá dày, xuyên qua những lỗ hổng kia cũng thấy được đồ vật bên trong.
Triển Du tỏ ra hiếu kì, mở nắp hộp ra xem, ánh mắt vừa toát lên vẻ sợ hãi lẫn vui mừng: “A, thật là con chó nhỏ đáng yêu.”
Trong hộp tràn ngập những cánh hoa hồng, chính giữa hoa hồng là một cái ly đựng rượu đỏ Nachtmann của Đức, trong cái ly là một con chó nhỏ trắng thuần. con chó kia khỏe mạnh láu lỉnh, đôi mắt hình cầu to tròn, đầu lưỡi không ngừng liếm liếm ngón tay Triển Du, dáng vẻ ngây thơ trong nháy mắt đã lấy được lòng Triển Du.
“Ha ha, thật là đáng yêu, nó không hề sợ em chút nào.”
Triển Du cười ha ha đùa với con chó nhỏ, trôi chảy hỏi một câu: “A Mộc, nó có tên không?”
Triển Du nhất thời nói hớ, vì vậy đã tự đào hố cho mình.
Thanh Mộc nghe vậy, nụ cười trên mặt từ từ cứng lại, hoài nghi hỏi: “Em…không nhớ nó sao?”
Tôi phải nhớ nó sao? Trong tư liệu của Aki có đề cập đến một con chó nhỏ sao? Không có mà?
Triển Du giật mình trong lòng, moi hết ruột gan cũng không nhớ ra Aki có quan hệ gì với con chó nhỏ này, nói chi là nhớ tên nó.
Thật sự là học nhiều khóa như vậy mà vẫn bị sót.
Đầu Triển Du quả thật là lớn như cái đấu, lén dùng đầu lưỡi gõ gõ vào microphone sau răng hàm, gõ ba cái, lặp đi lặp lại theo nhịp, mỗi nhịp gõ đều dùng lực và thời gian không giống nhau. Đây cũng là ngôn ngữ bí mật của cô và Liệp Ưng, cũng giống như nguyên lý của mã mật điện, nhưng không phức tạp như vậy, cũng không an toàn như nó, hạn chế rất nhiều, cho nên chỉ dùng để liên lạc giữa cô và thành viên trong đội.
Hai chữ kia dịch ra là: cứu mạng!
Không khí bắt đầu có chút quỷ dị.
Triển Du ngu ngơ vài giây, sau đó vẻ mặt kinh ngạc mở to hai mắt: “A! Chẳng lẽ nó là…”
“Đậu Đậu”
Sau ba giây giọng nói của Mục Hàn chui vào tai cô, tiếng nói trong sáng đơn thuần quả thật còn du dương dễ nghe hơn cả đàn dương cầm. Cái gì gọi là đồng đội thần đồng? Chính là Mục Hàn.
“Ha ha, thì ra cô đã sớm biết Đậu Đậu, xem nó nhiệt tình dính lấy như vậy, khó trách nha đầu kia sống chết gì cũng không quan tâm đến những thứ tôi mua, lại kiên quyết lấy từ chỗ Cửu cô đưa Đậu Đậu đến chỗ cô.” Simon không biết bí mật giữa Thanh Mộc và Aki, tất nhiên không nhạy cảm đa nghi như vậy, thấy con chó nhỏ dính lấy Triển Du, không nhịn được mà trêu chọc.
Lời nói của lão ngược lại đã nhắc nhở Triển Du, Cửu cô kia là cô giáo dạy đàn dương cầm trước kia của Aki.
“A Mộc cảm ơn chị, em biết chị vì muốn em vui, nhưng mà cô giáo yêu mến Đậu Đậu như vậy, làm thế có ổn không?”
Lòng nghi ngờ biến mất dần, vẻ mặt Thanh Mộc lơ đễnh: “Em thích là tốt rồi, cùng lắm thì sau này bồi thường cho cô một con khác.”
“Nhưng mà…” Ánh mắt Triển Du đầy vẻ trưng cầu ý kiến của Nam Khôn.
“Hiếm khi Thanh Mộc có lòng như vậy, nhận lấy đi.” Dường như Nam Khôn cũng chưa nghi ngờ gì, ánh mắt vẫn ôn hòa bình tĩnh như trước.
Triển Du tuân lệnh nên tất nhiên sẽ không đẩy đưa nữa, nhưng vừa quay đầu lại bỗng nhiên thấy sắc mặt tối sầm của Thanh Mộc, cô suy đoán một lát rồi nói thầm: bà nội của tôi ơi, chẳng lẽ tôi phải ăn trong chén nhìn trong nồi sao?
Vật cưng điên
Trên con đường lớn của Xích Thủy, một đoàn xe màu đen đồ sộ lần lượt theo nhau mau chóng đi về phía biệt thự chính.
Hơn 10 phút sau, cử