Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bà Xã, Em Không Ngoan

Bà Xã, Em Không Ngoan

Tác giả: Phác Hi

Ngày cập nhật: 03:29 22/12/2015

Lượt xem: 1341161

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1161 lượt.

tình báo quốc gia khác.
Từ trước đến giờ Nam Khôn dám làm dám chịu, Jason là do hắn giết, hắn cũng không sợ đến khi đó sẽ bị cơ quan chức năng mời đến nói chuyện, cho nên lời nói của Mục Hàn cũng không là gì với hắn, ngược lại rốt cuộc Triển Du cũng an tâm, cảm khái nói: “Lúc này đây chúng ta mới có thể có kì nghỉ dài hạn thật sự nhỉ.”
“Đúng vậy đấy, rốt cuộc em cũng có thể yên tâm nghỉ dài hạn rồi.” Hình Thiên sâu xa liếc nhìn Nam Khôn, tầm mắt quay lại trên người Triển Du, cố ý hỏi, “Nhưng mà, em yêu à, em tính thế nào đây?”
Vấn đề này thật ra cũng là câu những người khác muốn hỏi, nhất là Nam Khôn.
Từ ngày biết mình mang thai đến này, Triển Du đã biết mình không có lựa chọn nào khác, nhưng trong lòng vẫn rất không nỡ, hiện giờ Hình Thiên lại hỏi đến, cô càng không nỡ, nhìn Mục Hàn ngồi trước giường bệnh, thất thần nói: “Em không thể nào để mất đứa bé này…” Nhưng em cũng không nỡ xa các anh mà.
Cô muốn giữ đứa bé này có nghĩa là trong tương lai không xa cô không thể sát cánh chiến đấu cùng đội Liệp Ưng nữa, thậm chí có khả năng phải rời khỏi ngành, sau này làm công chức rồi lại xin chuyển ngành thì dù cho có thể vượt qua kì kiểm tra cũng không nhất định được phân đến đội Liệp Ưng, huống chi vài năm sau lại lười biếng, rồi tuổi lại cao lên, điều kiện sức khỏe nhất định sẽ thay đổi, sau này nếu muốn thông qua được kì kiểm tra, dễ vậy sao?
Mục Hàn yên lặng một lát, nói: “Có tin nội bộ, cục tình báo chi cục 9 có thông báo tổ của Tiểu Vương tháng sau có người rời khỏi cương vị công tác, anh đã xin chuyển em sang đó, đừng để cho bộ trưởng Lưu biết chuyện em mang thai, ít nhất là hiện giờ, hiểu không?”
Như vậy bọn họ vẫn còn cùng trong ngành, lại có thể thường xuyên làm việc cùng nhau, chẳng qua là bằng một hình thức khác mà thôi.
Ánh mắt Triển Du tỏ ra vui vẻ, khen ngợi: “Lão đại, anh thật tốt!”
Mục Hàn khẽ mím môi cười một nụ cười yết ớt, ngước mắt nhìn về phía Nam Khôn, giọng trầm ấm hỏi: “Tính khi nào thì mở tiệc rượu đây?”
Nam Khôn sủng nịnh liếc nhìn Triển Du, nói: “Đợi vết thương của cô ấy tốt lên đã.”
Mục Hàn: “Lần này kì nghỉ của chúng ta sẽ rất dài, nói không chừng chờ hai người đi tuần trăng mật về cũng còn chưa chấm dứt đâu.”
Hình Thiên xen vào: “Tôi nhớ trước kia người nào đó đã từng nói lần này nghỉ muốn cùng mấy người chúng ta đi Châu Âu du lịch, bạn học Triển Du, xin hỏi hai người định đến đâu hưởng tuần trăng mật thế?”
Đương nhiên Triển Du hiểu ý của anh ta, quyết đoán nói: “Thì đi châu Âu là được chứ gì!”
Nam Khôn cũng nghe ra câu chuyện phiếm, rất thức thời tiếp lời: “Vậy hôm nào tôi bảo A Đông sắp xếp, đến lúc đó mọi người cùng nhau đi luôn.” Hắn tuyệt đối sẽ không nói bình thường mỗi ngày làm việc đều đi cùng nhau, tuần trăng mật của chúng tôi cũng đi theo làm bóng đèn, đám các người không sợ bị đốt trụi à!
Mục Hàn dường như cũng nhìn ra suy nghĩ của Nam Khôn, nhếch môi, cười mà không nói gì.
***
Cuộc chiến lần này kéo dài hơn bất kì nhiệm vụ nào khác trước đây, cũng may trời không phụ người có lòng, sau một trận gió tanh mưa máu, đội Liệp Ưng lại xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ lần nữa, bọn họ ở lại Colombia thêm hai ngày, sau khi xử lí xong toàn bộ mọi chuyện mới khải hoàn trở về.
Ngày hôm sau bàn giao việc chuyển đi nơi khác xong, Triển Du bị bộ trưởng Lưu gọi lên văn phòng ngồi nửa tiếng mà không hỏi ra không manh mối gì. Một tuần sau Mục Hàn lén nói cho cô biết trong cục đã quyết định để cho cô thế chỗ cho đội của Tiểu Vương, Triển Du vừa vui mừng lại vừa buồn, hỏi Mục Hàn ai sẽ thế chỗ cho cô.
Mục Hàn nói: “Vẫn chưa chính thức có thông báo, nhưng mà nghe bộ trưởng Lưu nói hình như là một người mới, cũng là nữ.”
Triển Du cười nói: “Vậy là bạn học Hình Thiên sẽ không cô đơn rồi nhỉ.” Người mới đùa giỡn là vui nhất.
Mục Hàn cười cười, nói: “Không phải hôm nay Nam Khôn tới thành phố B sao? Sao trễ vậy rồi còn chưa tới?”
Lần trước Nam Trân gây họa ở Mĩ, bị Nam Khôn nhốt vài ngày, không biết kẻ bất lương nào rắp tâm chạy tới báo với Nam Hạo, nói Nam Khôn đánh em gái của hắn ta, thiếu chút nữa đã xảy thai, người nào đó nghe xong tức giận, bay đến Mĩ tìm Nam Khôn tính sổ, kết quả không cẩn thận đắc tội với thái tử gia của tổ chức mafia lớn nhất nước Mĩ “Skull and Bones”, thiếu chút nữa đã khoét mất hai mắt của hắn ta.
Ngày hôm sau sau khi trở về từ Colombia, Nam Khôn nhận được điện thoại cầu cứu của Nam Trân.
Hắn vốn không muốn quan tâm nhưng lại không chịu nổi mấy vị nguyên lão tận tình khuyên bảo và sự cầu khẩn đau khổ của Nam Trân.
Vậy nên cũng vì những rắc rối lần lượt kéo đến mà đã một tuần Triển Du không thấy người đâu.
Bóng đêm như nước, mặt đất bị bao phủ bởi bóng đêm sâu thẳm tĩnh lặng.
Mục Hàn đã về nhà từ sớm, sư trưởng Triển cũng đang ngủ say.
Triển Du ngồi một mình trên ghế sofa nhắm mắt nghỉ ngơi, không biết qua bao lâu chợt nghe từ cửa truyền đến tiếng động, cô đột nhiên mở mắt ra, thân hình cao ngất uy nghiêm của Nam Khôn xâm nhập vào tầm mắt, trong ánh mắt cô tràn ngập nụ cười, trêu ghẹo: “Gia à,