
Nàng Trợ Lý Lạnh Lùng Của Tổng Giám Đốc
Tác giả: Phác Hi
Ngày cập nhật: 03:29 22/12/2015
Lượt xem: 1341158
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1158 lượt.
người không biết nội tình lại tưởng rằng chị dâu tôi đây vừa mới đến đã ăn hiếp cô.
Nam Trân lại không nghĩ nhiều như vậy, cô ta thật sự rất sợ, từ sau khi ba cô ta chết, hiện giờ gia đình của cô ta cũng giống như chú hai, sớm đã không còn huy hoàng như trước, không còn tư cách cậy mạnh đấu đá nữa rồi, nếu Triển Du là người có thù tất báo thì ngay cả không cần thủ thỉ bên gối cũng có thể khiến cô ta chết ngay lập tức.
Cô ta vẫn không nhúc nhích quỳ trước mặt cô, nước mắt lã chã nói: “Chị dâu, thật sự xin lỗi, lần trước thật sự em hoàn toàn không biết phải làm sao nữa, những kẻ kia như những con quỷ vậy, tới không thấy bóng đi không thấy hình, lại còn chỗ nào cũng xuất hiện được, mặc kệ em làm gì bọn họ cũng như đang âm thầm giám sát, em không có cách nào báo cảnh sát, cũng không có cách nào cầu cứu anh họ, ngay cả A Hạo em cũng không thể nói cho anh ấy biết, A Tuấn ở trong tay bọn họ, em không thể không làm như bọn họ nói, thật sự rất xin lỗi.”
Sự việc lần trước, thật ra nếu lãnh đạo không làm việc một cách quá cứng nhắc thì làm sao Jason có cơ hội trốn thoát, làm sao gây ra nhiều chuyện về sau được?
Nói cho cùng Nam Trân cũng chỉ là người bị hại, nhưng mà đầu óc thì có hơi đần một chút.
Cùng sống dưới một mái nhà, sau này mọi người ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng gặp. Triển Du cũng sẽ không để cho Nam Khôn khó xử, cũng không có hứng thú so đo với cô ta, lạnh nhạt nói: “Yên tâm, nếu thật sự tôi muốn trả thủ cô thì lúc này cô cũng sẽ không còn cơ hội mà ở đây lau nước mắt nữa. Đứng lên đi, khắp nơi trong biệt thự này đều có người hầu, cô quỳ như vậy người khác nhìn vào không biết sẽ nghĩ thế nào nữa.”
Nam Trân phản ứng kịp thời, mặt trắng không còn chút máu nói: “Thật sự xin lỗi, em không có ý gì khác, em chỉ muốn nói lời xin lỗi với chị thôi.”
“Được rồi, đứng lên đi.”
Triển Du cũng không muốn dây dưa đề tài này với cô ta mãi, nửa thật nửa giả nói: “Hay là cô muốn tôi gọi A Khôn xuống đỡ cô dậy?”
“Em không có ý này.” Quả nhiên Nam Trân lập tức đứng lên, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, nhưng tính tình thẳng thắn trời sinh nên không thể giấu trong lòng, chỉ thấy ánh mắt cô ta có một chút sợ hãi, lại có một chút hiếu kì, thuận miệng hỏi, “Chị dâu, chị với anh họ ở bên nhau lâu chưa?”
Lần trước Triển Du đến Xích Thủy Nam Khôn đã không e dè kề cận bên cô trước mắt mọi người, chắc hẳn trước đó nhất định bọn họ đã quen nhau, vậy chuyện của Aki là thế nào đây?
Với sự hiểu biết của cô ta với Nam Khôn, nếu Nam Khôn không thật lòng rung động thì làm sao có thể tùy tiện để cho phụ nữ tiến vào trong phòng ngủ của hắn, càng không có khả năng tổ chức tiệc sinh nhật cho người phụ nữ kia, để cho mọi người biết rõ quan hệ của bọn họ. Nhưng mà hiển nhiên Nam Khôn cũng không phải loại đàn ông một chân đạp hai thuyền.
Trong lòng Nam Trân can đảm suy nghĩ: Thiện Diện Hồ đã có thể giả trang thành Thiên Diệp Tuyết, vậy lúc trước có thể giả trang thành Aki được không?
Triển Du liếc thấy tâm tư của cô ta, lười biếng khẽ dựa vào ghế sofa, mặt vẫn ung dung nhìn cô ta, trong lòng thầm lắc đầu.
Cô gái này là điển hình cho kiểu người vừa lành sẹo đã quên đau.
Sau nửa ngày, cô nhắm mắt lại, hỏi: “Cô đang muốn nói với tôi cái gì? Tình sử của anh họ cô sao?”
Nam Trân hiếu kì thân phận thật của Triển Du, lại đang muốn lôi kéo làm thân với cô cho nên thuận miệng hỏi, không ngờ tới lại bị Triển Du hiểu lầm thành cô ta đang muốn muộn cơ hội này châm ngòi ly gián tình cảm của cô và Nam Khôn, nhất thời mặt biến sắc, nói năng lộn xộn giải thích: “Không phải, em…em chỉ thấy ánh mắt của chị có hơi giống người lúc trước em từng quen biết, thật sự không có ý gì khác, chị dâu đừng hiểu lầm…”
Triển Du cố tình trêu chọc cô ta, biết rõ còn cố hỏi: “Ai? Aki sao?”
Nam Trân trừng mắt, tim đập thình thịch: “Chị…biết cô ấy?!”
Triển Du cười nhạt, giương mắt tà nghễ nhìn cô ta: “Thật ra cô muốn hỏi tôi có phải là cô ấy không chứ gì?”
Nam Trân sắp phát khóc, quả thật là sợ hãi điều gì sẽ gặp phải điều đó.
Lúc trước cô ta không chỉ mượn rượu giả điên đạp Aki, còn mấy phen sắp đặt hãm hại Aki.
Thì ra trong lòng người trong cuộc đã sáng như gương, cô ta còn ở đấy mà giả vờ vô tội.
Hiện giờ nghĩ lại những việc ngày đó đã từng làm, Nam Trân thật sự xấu hổ vô cùng, vừa lo vừa sợ nghĩ – nếu lúc trước Triển Du muốn giết cô ta thì phỏng chừng cô ta chết thế nào cũng không biết, làm gì còn ở đấy mà đắc ý được!
Triển Du thấy mặt cô ta lúc trắng lúc xanh, cũng không muốn dọa cô ta nữa: “Được rồi, về nghỉ ngơi đi, trước kia tôi không muốn giết cô thì hiện giờ sẽ càng không muốn làm gì cô, nhưng mà cô hãy thu mình lại một chút, nói chuyện phải biết dùng đầu mà nghĩ, chuyện không nên hỏi thì đừng có hiếu kì.”
Hiện giờ đã không giống như xưa nữa, Nam Trân không còn chỗ dựa, đối mặt với nhân vật lợi hại có thể tùy tiện cắt rời bàn tay của người khác như Thiên Diện Hồ, cô ta ngoại trừ phải biết cách ngoan ngoãn ra tất nhiên sẽ không giống như trước kia mắng chửi người khác, sau khi cung kính nói “ngủ