
Nhật Ký Tìm Chồng Của Mẹ Hồ Đồ
Tác giả: An Tĩnh
Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015
Lượt xem: 134480
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/480 lượt.
khám bác sĩ chưa? Bỗng nhiên, người bên cạnh cô lên tiếng, làm cơn buồn ngủ của cô tan biến.
Chẳng phải tên này không thích nói chuyện với cô ư? Sao tự nhiên lại ân cần hỏi han cô, lẽ nào anh ta đang có ý định xấu xa gì ư? Cô nghĩ một cách đầy nghi ngờ.
“Khám rồi.” Bởi vì không chắc anh đang có ý gì nên cô nói ra đáp án an toàn nhất.
Nghe câu trả lời của cô, Đỗ Khang gật đầu không nói gì. Mãi đến khi tới tầng lầu của họ, cửa thang máy lại mở ra.
Đỗ Khang bước ra khỏi thang máy trước, sau đó quay đầu lại nói: “Đi tìm cái khẩu trang đeo vào đi.” Anh nói câu này không hề có ý gì khác, chỉ cảm thấy nhiệt độ máy điều hòa trong phòng quá thấp, lúc Hà An Ân nói chuyện sẽ phải hít khí lạnh vào, bệnh sẽ nặng thêm.
Nhưng khi câu này rơi vào tai Hà An Ân, nó lại có một ý nghĩa ‘cao thâm’ khác. Cô tưởng anh bảo cô đeo khẩu trang là vì sợ cô lây bệnh cho người khác, cho nên lúc nãy hỏi cô đã đi khám chưa cũng chỉ vì muốn xác định rằng cô sẽ không biến phòng làm việc thành ổ dịch bệnh.
Cô tức đến nỗi đỏ bừng mặt, ánh mắt vốn đã đỏ hoe giờ lại đỏ như ứa máu, nhìn qua có cảm giác như một oan hồn.
Cô về chỗ ngồi của mình. Tạo hình mới này của cô đã dọa tỉnh mấy đồng nghiệp còn chưa tỉnh ngủ. Sau đó, khi biết cô đã gặp phải chuyện thảm thiết gì thì các đồng nghiệp dâng trào tình thương của mẹ, đem trái cây và vitamin chất đống lên bàn cô.
“Tôi nói cô đó Tiểu Ân Ân à, tôi rất cảm thương cho cảnh ngộ của cô. Tôi thấy bây giờ cô chỉ còn một cách để thoát khỏi tình cảnh bi thảm này thôi.” Phương Du Du cầm một trái chuối lên, lột vỏ ra, lấy hết xơ, xong đưa đến bên miệng của người bệnh.
Hà An Ân cắn một miếng chuối thật to, sau đó chặn trước. “Đừng có bảo tôi từ chức, tôi sẽ không vì tên đáng ghét đó mà bỏ công việc lương cao, tiền thưởng nhiều này đâu.” Nhớ năm đó, để vào được công ty, cô phải chuẩn bị rất nhiều thứ, hy sinh rất nhiều cơ hội kiếm tiền.
“Đồ ngốc, sao chúng ta có thể làm ra hành vi chưa đánh đã chạy này chứ?” Phương Du Du tiếp tục đút chuối, đợi cô ăn xong miếng cuối cùng mới từ tốn dạy bảo con nhóc không được nhạy bén này. “Điều cô cần làm không phải là từ chức, mà là đi dụ dỗ anh ta.”
Hà An Ân như ngừng thở, miếng chuối trong miệng thiếu điều làm cô nghẹn. Cô ho mấy tiếng, xong dùng ánh mắt oán hận nhìn Phương Du Du: “Đây là ý tưởng tào lao gì thế này?”
“Tôi có nói sai sao?” Phương Du Du không đếm xỉa tới ánh mắt đáng sợ kia, tiếp tục thuyết phục: “Hà An Ân, cô nghĩ mà xem, khi cô thành người của anh ta thì anh ta còn đối xử không tốt với cô được sao?”
“Cái gì mà người của tôi, người của anh ta chứ? Phương Du Du, cô mau stop đề tài này lại, nếu không tôi không để yên đâu.” Cô vỗ mạnh vào bàn tay đang vuốt ve đầu mình, hung dữ nói. Đáng tiếc, ngay sau đó, cô bị sặc nước miếng, ho đến nỗi không thở được, bộ dạng như sắp ngất xỉu tới nơi.
“Được rồi, được rồi, không nói thì không nói, cô cũng đâu cần phản ứng dữ dội thế?” Phương Du Du bĩu môi, im lặng một lúc lại không nén được mà hỏi nhỏ: “Tiểu Ân Ân, cô thật sự không có hứng thú gì với Đỗ Khang sao? Cô nhìn gương mặt ấy mà xem, chẳng phải cô từng nói không thích đàn ông đẹp quá sao? Diện mạo của anh ta vừa đủ, hợp gu của cô rồi còn gì? Hơn nữa nhìn body của anh ta, với kinh nghiệm xem đam mỹ nhiều năm của tôi, tôi có thể bảo đảm với cô, tôi chắc chắn anh ta sẽ làm cô ‘tràn đầy hạnh phúc’.”
Lần này Hà An Ân không còn sức để mắng Phương Du Du nữa, chỉ lấy tay đẩy cô ấy ra xa, đẩy về chỗ ngồi của cô ấy để mình không bị mấy ý tưởng tồi tệ kia độc hại.
Cô và Đỗ Khang ư? Sao có thể được chứ? Người mà cô ghét nhất chính là Đỗ Khang đấy!
Nhìn đống công việc trước mặt, hôm nay có thể về trước 7h là cô đã cảm tạ ông trời lắm rồi. Cho nên cô và Đỗ Khang là tuyệt đối không thể!
Hôm nay, Đỗ Khang phát hiện hai mắt của mình luôn không tự chủ được mà nhìn theo bóng dáng đang vùi đầu vào làm việc ngoài kia. Đến giờ nghỉ trưa, phần lớn các đồng nghiệp đều tụ lại ra ngoài ăn trưa, nhưng khi anh đi ngang qua chỗ ngồi của Hà An Ân, lại phát hiện cô vẫn còn ngồi xem tài liệu, bình giữ nhiệt đựng thức ăn kế bên còn chưa mở ra. Hơn nữa, hẳn là cô đã nói dối, cô hoàn toàn không hề đi khám bác sĩ, vì anh nhìn thấy cô lén lút uống thuốc bán sẵn.
Nếu anh đoán không lầm, chắc là cái cô này vì muốn tiết kiệm vài đồng bạc nên chỉ chịu uống thuốc bán sẵn mà không chịu đi gặp bác sĩ. Cô bệnh như thế này mà người nhà cũng mặc kệ cô sao?
Thu hồi lại ánh mắt, chuyên chú nhìn tài liệu trước mặt, Đỗ Khang ép buộc mình phải tập trung, không suy nghĩ chuyện chẳng liên quan gì tới mình. Vì anh cứ thỉnh thoảng lại chú ý đến cô, nên tiến độ hôm nay có thể nói là rất vụn vặt. Anh có rất nhiều việc phải làm, cũng chẳng có nhiều thời gian như vậy mà đi quan tâm tới một cấp dưới bị bệnh.
Nhưng không được bao lâu, anh lại phát hiện hai mắt mình cứ bất giác nhìn Hà An Ân. Anh không khỏi thở dài, không do dự buông tài liệu trên tay xuống, bưng li nước còn một nửa kia, đứng dậy đi ra ngoài.
Anh có ý định vòng qua chỗ ngồi của An Ân, muốn nói công