The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bà Xã Ngoan Ngoãn Để Anh Sủng Em

Bà Xã Ngoan Ngoãn Để Anh Sủng Em

Tác giả: Tô Cẩn Nhi

Ngày cập nhật: 03:47 22/12/2015

Lượt xem: 1342001

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2001 lượt.

nh Diễm cũng cười cười: “Không cần khách khí như thế, chuyện này ngài đã giúp nhiều cho tôi rồi, hôn lễ ngài tới là tốt rồi, quà tặng cũng không cần.”
Lãnh Diễm và quản lý cấp cao trong lòng hiểu rõ, lần này Lý Thánh Đức ngã ngựa là mục tiêu của hai người bọn họ, người này ngã ngựa đối với Lãnh Diễm hay quản lý cấp cao đều có chỗ tốt. Lãnh Diễm không phải là người tốt, là một thương nhân đặc biệt tính toán chi li. Trước kia Lý Thánh Đức đối xử như vậy với vợ của anh, khi đó anh không ở bên cạnh cô. Nhưng hiện tại hắn lại gây chuyện với cô khi anh ở bên cạnh, không phải là hắn đi tìm chết hay sao? Hơn nữa chuyện lần trước công ty bị người tố cáo trốn thuế, coi như lần này Lãnh Diễm tính nợ cũ nợ mới cùng một lượt với Lý Duệ Thần.






Lãnh Diễm híp mắt nhìn ly cà phế trên bàn, cười cười nhìn quản lý cấp cao. Quản lý cấp cao cảm thấy ánh mắt này của Lãnh Diễm có chút dọa người, tóc gáy trên người cơ hồ dựng hết lên, nhìn Lãnh Diễm cười hỏi: “Sao vậy? Làm sao đột nhiên nhìn tôi như vậy?” Nụ cười kèm theo sự lúng túng.
Lãnh Diễm cười cười cầm tách cà phê lên uống, sau đó nhìn hắn nói: “Lần này Lý Thánh Đức bị cách chức, nên tìm người thích hợp cho vị trí kia, tôi không muốn lần sau công ty của tôi bị người ta nói là trốn thuế.”
Lập tức viên quản lý vì chuyện này mà bắt đầu đổ mồ hôi hột, chưa nói đến chuyện R&D bị người tố cáo trốn thuế, Lãnh Diễm còn bị mời đi uống trà, mặc dù đích xác chỉ là uống trà, nhưng người bên ngoài không nghĩ như vậy, chuyện đó khiến cho cổ phiếu của R&D biến động. Viên quản lý nghĩ tới chuyện này, trong chuyện này hắn cũng có trách nhiệm. Nếu không phải hắn để sơ hở cho Lý Thánh Đức, như vậy hắn cũng có thể kịp thời biết mà ngăn chặn. Như vậy cũng sẽ không cần chọc tới đại thần Lãnh Diễm này.
Ở trong lòng hắn bắt đầu mắng Lý Thánh Đức, ai không chọc lại đi chọc vị đại gia này. Hiện tại thì tốt rồi, ngã ngựa còn kéo theo hắn.
Lãnh Diễm nhìn vẻ mặt khổ qua của người nọ, cười cười không nói lời nào, tiếp tục ưu nhã uống cà phê của mình.
Hoàng Vĩ giống như là không sao thuận miệng nói: “Không có việc gì, chính là gặp chút chuyện nhỏ trên phương diện làm ăn, không có gì đáng ngại.”
Lý Lệ cười cười, thu thập xong bát đĩa rồi thuận tay rửa sạch. Ở trong phòng bếp len lén liếc mắt nhìn Hoàng Vĩ mặt mày ủ ê, sau đó liền nghĩ, làm gì mới giúp được Hoàng Vĩ đây?
Hiện tại ông Chu lú lẫn hoàn toàn, thậm chí có lúc chỉ vào Chu Kỳ nói: “Tử Hoa, sao em lại tới đây?”
Mỗi khi đến lúc này Chu Kỳ liền muốn khóc, cha già nên hồ đồ rồi, mấy ngày nay đều không nghe được một câu nào của cha nhắc về mẹ. Cơ hồ tất cả đều là Nghiêm Tử Hoa. Mặc dù cô không vui khi mẹ đối đãi với bọn họ như vậy, nhưng cô vẫn cảm thấy mẹ mình là tốt nhất. Lúc này Chu Khải liền an ủi: “Người phụ nữ cha yêu cả đời, lúc tỉnh táo không dám nói yêu, hiện tại hồ đồ, mới to gan nói ra. Người hồ đồ rồi em còn không cho người nói, như vậy rất uất ức.”
Chu Kỳ suy nghĩ một chút cũng đúng, coi như xong.
Nhưng khi thấy Nghiêm Hi ở trong bệnh viện, ông cụ như điên rồi, trực tiếp nhào tới bám lấy cô. Lãnh Diễm thấy thế liền vội vàng kéo ông ta ra, còn đạp một cước vào bụng ông Chu. Ông Chu bị Lãnh Diễm đạp mạnh một cước, rất đau. Ông có chút sợ Lãnh Diễm, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Nghiêm Hi, miệng cũng không dám nói gì. Nghiêm Hi cau mày nhìn ông Chu, hết ý kiến. Hôm nay chỉ tới nhìn ông ngoại như thế nào, làm sao lại đụng phải vị này chứ.
Chu Khải nghe được tiếng vang, khi chạy tới thấy ông Chu ngồi chồm hổm trên đất giận dữ nhìn chằm chằm Nghiêm Hi. Lãnh Diễm hung hăng cảnh cáo: “Ông nhìn gì? Nhìn nữa tôi móc hai mắt của ông ra.”
Sau đó Chu Khải liền nghe thấy một tiếng kêu thảm của cha mình, ôm đầu thật chặt giống như thực sự có người muốn tới móc mắt ông ra vậy. Chu Khải bước nhanh tới ôm ông Chu an ủi: “Cha, không sao, không sợ.” Ông Chu nghe được tiếng nói của Chu Khải lúc này mới coi như là yên tâm, giống như một đứa bé tìm được chỗ dựa cho mình, không khóc nữa.
Lãnh Diễm ở bên cạnh trào phúng: “Đúng vậy. ông ta thì sợ cái gì chứ. Ông ta muốn bóp chết Hi Hi, nên sợ cũng phải Hi Hi sợ mới phải. Một người đàn ông mà sợ một người phụ nữ, thật buồn cười.”
Nghiêm Hi không nhịn được níu lấy tay áo của Lãnh Diễm, ánh mắt ngăng lại miệng thúi của anh. Người ta là một bệnh nhân mắc chứng si ngốc của người gì, anh cần gì phải so đo với một người bệnh chứ. Lãnh Diễm nghĩ một chút cũng cảm thấy mình buồn cười, thôi, vậy cứ như vậy đi.
Lãnh Diễm ôm hông của Nghiêm Hi muốn đi, kết qua ông Chu núp ở trong ngực Chu Khải khóc: “Nó là người xấu, nó đã giết Tử Hoa, nó là người xấu, mau bắt nó mau.”
Nghiêm Hi nghe không được rõ ràng lám, nhưng cô nghe rõ năm chữ ‘nó giết Tử Hoa’, cô lập tức dừng bước lại. Lãnh Diễm cũng nghe được, hai người quay đầu lại không dám tin nhìn ông Chu đang khóc rất thảm ở trong lòng Chu Khải, sau đó hai người nhìn nhau.
Chu Khải cũng vì những lời này mà kinh ngạc một phen, không dám tinh nhìn người cha đ