Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bà Xã Triệu Đô Mua Một Tặng Một

Bà Xã Triệu Đô Mua Một Tặng Một

Tác giả: An Tri Hiểu

Ngày cập nhật: 02:54 22/12/2015

Lượt xem: 1341880

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1880 lượt.

ân hình rắn
rỏi gần như dán lên tấm thân mềm mại của cô, lên tiếng như ma than, “Cô hình như rất không muốn tôi phát hiện ra điều gì đó?”
Diệp tam thiếu gia, anh cũng đáng sợ vừa thôi chứ?
So với cố gắng lảng tránh của Trình An Nhã, tâm tư của Diệp Sâm đã không còn ở việc bức hỏi bí mật của cô nữa, toàn bộ tâm tư của anh đã bị cảnh đẹp trước mắt thu hút.
Lễ phục của Trình An Nhã vốn đã được thiết kế trễ ngực, thân thể của Diệp Sâm gần như ép lên người cô, ưu thế chiều cao giữa nam và nữ khiến anh có thể nhìn thấy toàn bộ quang cảnh trước ngực, làn da trắng mịn như tuyết ngưng, tỏa ra mùi hương nhè nhẹ.
Ánh mắt anh hơi tối lại, hai ngọn đuốc nhảy nhót trong mắt, nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng mềm mại của cô, yết hầu co lại, ánh mắt càng rừng rực, yết hầu chuyển động, cuối cùng không thể kiềm chế.
Nồng nhiệt hôn lấy đôi môi đã quyến rũ anh cả buổi tối.
Trình An Nhã mở to đôi mắt, làn thu thủy lấp lánh, tràn ngập kinh động…. nhịp tim đột ngột tăng nhanh, tốc độ nhanh đến mất kiểm soát khiến tay chân cô đều mềm nhũn, không còn chút sức lực nào.
Anh, điên rồi sao?
Diệp tam thiếu không biết mình bị làm sao?
Tại sao lại hôn cô một cách manh động như vậy?
Tại sao vậy?
Trong ký ức Diệp tam thiếu, anh chưa từng hôn một người con gái nào.
Anh cảm thấy, gắn bó tâm hồn với một ai đó là một điều rất thần thánh.
Rất nhiều đôi tình nhân có thể nhất thời nồng thắm, nhưng có bao nhiêu đôi vợ chồng có thể gắn bó trọn đời với nhau.
Khi suy nghĩ này xuất hiện trong đầu Diệp Sâm, môi đã rời ra.
Hơi thở của hai người hơi loạn, ánh mắt Diệp Sâm khóa chặt lấy Trình An Nhã.
Trình An Nhã vùng đẩy anh ra, vội vàng tháo dây an toàn, xuống xe.
Gió mát lịm thổi tới, nhưng cũng không thể làm dịu đi đôi má đang nóng bỏng và đỏ bừng của cô được.
“Cô Trình, xem ra cô còn non và xanh lắm, có thật cô và Dương Triết Khôn đã yêu nhau bảy năm rồi không?” Diệp Sâm cũng xuống xe, khoanh tay trước ngực cười mà như không.
Trình An Nhã mỉm cười, “Chủ tịch, thực ra kỹ thuật của anh cũng còn rất non, kẻ tám lạng người nửa cân, lươn ngắn đòi chê trạch dài.”
Bản cô nương còn không thèm chê anh.
Gương mặt yêu nghiệt của Diệp Sâm lập tức đen sì.
Đàn ông bị nghi ngờ kỹ thuật hôn không giỏi, giống như nghi ngờ năng lực chỗ nào đó
của anh ta vậy, là điều rất cấm kỵ.
Tổn thương tự tôn.
Diệp Sâm trừng mắt nhìn cô, dáng vẻ như muốn xé toang bộ lễ phục trên người cô ra, đè lên xe kiểm chứng năng lực OOXX của anh.
Trình An Nhã cảm thấy nguy hiểm cận kề, khẽ hắng giọng, “Chủ tịch, tôi đến nhà rồi.”
Diệp Sâm nheo mắt nhìn cô, lạnh lùng đứng đó không chút động đậy.
Trình An Nhã toàn thân cứng đờ.
Lệnh đuổi khách rõ ràng như vậy anh cũng không nghe ra sao? Diệp tam thiếu, anh bị thiểu năng từ bao giờ thế?
Diệp Sâm ngẩng đầu nhìn ánh đèn trên lầu, khóe môi nhếch lên nói: “Cô Trình không mời tôi uống nước hay sao?”
Trình An Nhã hóa đá rồi, đờ người ra nhìn bóng người nhỏ xíu thấp thoáng trên lầu…
Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, chậm rãi lấy từ trong ví ra bốn đồng xu, nở một nụ cười đẹp rạng ngời khiến người khác phải lóa mắt, từ tốn đặt trong tay Diệp Sâm.
“Chủ tịch, đi về bên trái 20m, rẽ phải, có một cửa hàng tạp hóa nhỏ, anh cứ tự nhiên, coi như tôi mời anh, ngủ ngon, tạm biệt.” Trình An Nhã bày ra một tư thế rất tao nhã, dường như mời Diệp Sâm uống chai nước là ban cho anh một ân huệ lớn vậy.
Nói xong, cô không đủ can đảm đối diện với khuôn mặt tím xanh vì giận của Diệp Sâm, rất thức thời, nhanh chóng chuồn vào trong chung cư.
Trình An Nhã bước vào trong thang máy, thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng như lửa.
Anh ta vừa đưa ra lời mời?
Hay là có hứng thú với con trai cô?
Trình An Nhã cảm xúc lẫn lộn, bất kể là thế nào, đối với cô mà nói, đều không phải là chuyện tốt đẹp gì.
“Mami yêu quý của con, mami đẹp đến mức hoa hết cả mắt con rồi.” Ninh Ninh tao nhã huýt sáo, hai tay tạo thành hình trái tim, “Sau này con tìm vợ nhất định lấy mami làm tiêu chuẩn.”
Trình An Nhã bật cười, mặt hồ xuân bị Diệp Sâm làm khuấy động lại được con trai cô vỗ về phẳng lặng trở lại.
“Tìm vợ?” Trình An Nhã bất chấp hình ảnh ôm lấy Ninh Ninh vào lòng, véo tai cậu, giả vờ không vui nói, “Không phải con nói là không lấy vợ, nuôi mami cả đời sao?”
Ninh Ninh cau mày nghĩ ngợi một lát, ra vẻ trầm tư, rất khó xử nói, “Mami, lấy mami làm tiêu chuẩn con cũng không thể nào tìm thấy được đâu, mami yên tâm đi nhé.”
Trình An Nhã tươi cười như hoa, “Cục cưng, cách khen ngợi của con ngày càng cao minh rồi, lại đây, mami thơm một cái nào.”
Cô thơm lên bầu má trắng mịn của Ninh Ninh đánh chụt một cái, tất cả mọi phiền não lập tức tan biến.
“Mami, môi của mami đỏ quá.” Đôi mắt đẹp của Ninh Ninh nheo lại thành sợi chỉ mờ ám, vừa nãy cậu đứng trên lầu đã nhìn thấy mồn một rồi đấy nhé.
Trình An Nhã rất điềm tĩnh, hắng giọng nói: “Là son bóng đó.”
“Có thật không?” Ninh Ninh chau mày một cách đáng yêu, lấy vẻ mặt ngây thơ để chứng minh sự trong sáng của mình, “Tại sao lại


The Soda Pop