XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bá Yêu Mưu Tình

Bá Yêu Mưu Tình

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

Ngày cập nhật: 04:32 22/12/2015

Lượt xem: 1341622

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1622 lượt.

bị buộc đến cực hạn, Kê Thanh chợt linh hoạt nhớ tới lời Tử Thấm, có chút lắp bắp mà nói: "Ách. . . . . . Đó là, con gái của Tử Thấm, đợt trước cô ấy đi công tác nửa tháng, đứa nhỏ cùng bảo mẫu đến chỗ tôi, bên này dưới lầu có một vườn hoa nhỏ, có chút tiện, thích hợp với trẻ nhỏ, những đồ này là để tạm ở đây. . . . . ."
"Tử Thấm?" Phong Cẩm Thành suy nghĩ một chút: "Cô ta kết hôn?" "Ách. . . . . ." Kê Thanh lắc đầu một cái. "Không kết hôn đã sinh con rồi? Đứa nhỏ bao tuổi ?"
Phong Cẩm Thành lúc này, làm Kê Thanh đột nhiên cảm thấy có tiềm chất gà mẹ, nhưng mà vẫn là ngoan ngoãn trả lời: "Đứa nhỏ mười lăm tháng, rất đáng yêu, gọi là Tiểu Tuyết, sắp đi được rồi. . . . . ." Nói đến con gái, Kê Thanh liền có chút thao thao bất tuyệt .
"Đáng yêu. . . . . ." Sắc mặt Phong Cẩm Thành dần dần dịu lại, ánh mắt chậm rãi di chuyển trên người vợ anh, không biết có phải do ảo giác của mình không, cảm giác, trên người vợ anh có một loại thuộc về mẫu tính chói lọi, thật vĩ đại, cũng rất mê người. . . . . . Có lẽ bọn họ cũng nên có đứa nhỏ, đứa nhỏ so với Tiểu Tuyết kia có thể đáng yêu hơn vạn lần, đến lúc đó, cần gì thèm của nhà người ta nữa.
Nghĩ đến đây, cánh tay Phong Cẩm Thành duỗi một cái, liền kéo cô vợ đang lảm nhảm lại, ngón tay nâng cằm cô lên, khẽ cúi đầu, một nụ hôn rơi xuống chặn lại cái miệng nhỏ của cô, rồi lại một nụ hôn rơi trên mắt cô: "Vợ, anh nhớ em lắm, rất muốn, rất muốn. . . . . . Hơi thở nóng rực quen thuộc, triền miên trằn trọc trên mặt Kê Thanh, Kê Thanh cảm thấy cả người không khống chế được nóng lên, ý thức cũng ngày càng mông lung. . . . . .






Trong trí nhớ, nụ hôn của anh luôn dào dạt mà đến, giống như ngọn lửa, một chút cũng không giống cá tính lạnh nhạt xa cách của anh, người đàn ông này nếu nóng lên, chỉ cần một cái hôn là có th làm Kê Thanh cháy thành tro bụi.
Kê Thanh không hề có sức chống cự đối với anh, ở trước mặt anh, cô luôn có chút hèn mọn, hèn mọn như trần tục như bụi đất, hai năm năm tháng chảy qua lặng yên không một tiếng động, chỉ biết làm bụi bặm tích càng thêm nặng nề, thứ gọi là tình yêu này, người nào yêu trước, liền vĩnh viễn không có cách nào trở mình, mà Kê Thanh vào thời điểm mười sáu tuổi, liền yêu Phong Cẩm Thành, lâu như vậy, dài như vậy.
Kê Thanh có lúc cảm thấy, mình giống như yêu người đàn ông này cả đời, mặc dù tách ra, tình yêu đó giống như khắc vào trong xương cốt không thể xóa nhòa, bao lâu cũng không đi.
Phong Cẩm Thành gần như tham lam hôn cô gái nhỏ trong ngực, môi lưỡi trằn trọc giao hòa, mang theo nhớ nhung, mềm mại như nước, liên tục gắn bó khó phân tôi anh.
Hi vọng lớn nhất của Phong Cẩm Thành lúc này, chính là thời gian có thể dừng lại, không cần vội vàng trôi qua, dừng tại thời khắc này, cô ở trong lòng anh, mặc anh hôn, nhu thuận như thế, động lòng người như thế. . . . . .
Nỗi nhớ tích lũy hai năm, từng chút từng chút kể lể với môi lưỡi, từ bá đạo tới dịu dàng, nhẹ nhàng chậm rãi, từ môi lướt xuống, ướt nhẹp mang theo nhiệt độ nóng bỏng, chậm rãi trượt dọc theo bên gáy Kê Thanh, thỉnh thoảng gặm cắn, có chút đau, có chút ngưa ngứa, có chút tê tê, tập hợp tất cả trên người Kê Thanh, biến thành lửa nóng, cả người cô bị đốt đến vô lực, nếu không phải cánh tay của Phong Cẩm Thành thủ sẵn giữ chặt lấy hông cô, đoán chừng chân đã sớm trượt xuống . . . . . .
Trên mặt Kê Thanh còn chưa hết ửng đỏ, lời nói đầy ắp mập mờ này của Phong Cẩm Thành nói ra, lại đốt nóng lên, người đàn ông này chưa bao giờ hiểu được sự kín đáo, có lẽ ở trước mặt cô luôn luôn có thói quen dứt khoát bá đạo, mà anh nói ra những lời này, Kê Thanh rốt cuộc hiểu rõ, mình thật bất hạnh đoán đúng, người đàn ông này thật sự tới đây cùng cô gương vỡ lại lành.
Chút vui sướng mơ hồ trong lòng còn chưa ló ra, liền bị thực tế tàn khốc trực tiếp hạ xuống, người đàn ông này không phải người cô có thể khống chế, cuộc sống hôn nhân một năm, làm Kê Thanh nhận rõ điểm này, cô yêu anh, hơn nữa cũng không hề có phương thức, cái loại hào phóng hết sức ẩn nhẫn đó, cô giả bộ một năm, giả bộ tiếp nữa, không khéo sẽ sụp đổ mất.
Mà cô mệt mỏi, không muốn lại đối mặt với những nhân tình thế sự phức tạp kia, quan trọng nhất, cô đã có Tiểu Tuyết, hai năm nay trôi qua an tĩnh bình thản, có thể nói là hạnh phúc, đối với con gái yêu quý, gần như có thể lấp đầy tất cả thiếu sót, cô không muốn có biến đổi gì mới cả.
Hơn nữa đứa bé này, cô một chút cũng không muốn cho Phong Cẩm Thành biết, bởi không có cách nào biết trước được phản ứng cũng như hậu quả của anh sau khi biết chuyện, cho nên,
Kê Thanh không muốn mạo hiểm, có thể duy trì như bây giờ, cũng tốt rồi.
Sắc mặt Kê Thanh dần dần bình thản, cứ thế xa cách, tựa người vào tường nhìn Phong Cẩm Thành, có chút mệt mỏi nhưng nói lại vô cùng rõ ràng: "Cẩm Thành, ban đầu đột nhiên rời đi, là tôi suy nghĩ không chu đáo, mà tôi thật sự cảm thấy, giữa hai chúng ta không thích hợp tiếp tục làm vợ chồng, ban đầu lấy tôi, cũng chỉ là một mảnh hiếu tâm của anh đối với