
Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh
Ngày cập nhật: 04:32 22/12/2015
Lượt xem: 1341686
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1686 lượt.
ng nói cũng vô ích, người phụ nữ kia vẫn muốn trốn anh. Phong Cẩm Thành ngồi vào trong xe, phổi cũng muốn tức điên rồi, từ trong kính chiếu hậu liếc chính mình một cái, như thế nào cứ làm người phụ nữ kia chán ghét, chỉ ước gì vĩnh viễn không gặp lại anh.
Phong Cẩm Thành châm điếu thuốc, hít vài hơi, mới thoáng tỉnh táo lại, cẩn thận nhớ lại mấy lần, vẫn không tìm được vấn đề quan trọng, đẩy cửa xuống xe, tựa vào đầu xe, ngẩng đầu ngắm thật lâu cũng không nghĩ ra, đến khi trời tờ mờ sáng, cũng không thấy bóng dáng Kê Thanh, ánh lửa hy vọng duy nhất trong lòng hoàn toàn dập tắt.
Phong Cẩm Thành đột nhiên cảm thấy, mình đối với người phụ nữ kia thật quá tốt rồi, bỏ qua không trừng phạt cô, nghĩ muốn cho cô thời gian thích ứng, hoàn toàn là dư thừa, người phụ nữ kia không chỉ không thèm cảm kích, mà còn ngoắt một cái người chạy vô tung, thật nên đánh gãy chân, giam lại, xem cô còn chạy được chỗ nào.
Phong Cẩm Thành khẽ cắn răng, lấy di động ra gọi điện cho Hồ Quân, Hồ Quân bên kia mơ màng, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, lại ngó ngó sang vợ bên cạnh vừa ngủ.
Khó khăn lắm tên tiểu tử chán ghét nào đó nhà hắn được lão gia tử lão thái hậu nhà hắn đón đi, hắn còn có thể không tranh thủ tính phúc cho tốt, kể từ khi con trai ra đời, chất lượng sinh hoạt buổi tối của bọn hắn, thẳng tắp giảm xuống, bắt được cơ hội, còn không nhiệt tình lăn qua lăn lại, giờ mới ngủ có được một lát, liền bị Phong Cẩm Thành gọi điện đánh thức, tâm tình Hồ Quân phải nói là quá tốt rồi, sợ ầm ĩ vợ hắn ngủ, bắt lấy di động, thật nhanh ra khỏi phòng ngủ, mới đặt lên lỗ tai, không hài lòng càu nhau: "Tao nói này Cẩm Thành, có thể gọi vào ban ngày được không, mày ban đêm dở chứng ăn vạ, mới có mấy giờ à?"
Phong Cẩm Thành lại không thèm để ý hắn, nói thẳng: "Giúp tao một việc, không cần biết dùng thủ đoạn gì, đem vợ tao tìm cho ra, phải nhanh. . . . . ."
Phong Cẩm Thành cắn răng nghiến lợi nói, Hồ Quân cũng hoàn toàn tỉnh ngủ, phải nói Cẩm Thành này cũng gần hai năm rồi không tìm, ngóng ngóng trông trông, giờ nhớ tới chuyện tìm vợ rồi, ngày đó Tả Hoành còn nói với cậu ta, Cẩm Thành còn suy nghĩ không không thấu, nói không lạ gì vợ, không những thế, hai năm kể từ ngày đó, cả người giống như hòa thượng thanh tu, nhạt nhẽo vô cùng.
Vả lại chuyện cha vợ kia của cậu ta, Phong Cẩm Thành chạy trước chạy sau, dựa vào không biết bao nhân tình, mới coi là giải quyết được, vẫn còn chưa nhìn thấy vợ. Mà phải nói vợ cậu ta cũng hiếm lạ, thế nhưng cũng không thấy cậu ta đi tìm, cứ như vậy cố gắng chờ đợi, làm khổ chính mình, làm mấy anh em bọn hắn nhìn mà xót tim, giống như mình có đôi có cặp, vợ chồng tốt đẹp cuộc sống gia đình ổn định, đối với anh em như thế luôn có chút cảm giác bứt rứt, không giống như trước, có phúc cùng hưởng.
Nhưng cũng không thể không khuyên bảo qua, nếu không chúng ta đi tìm xem, nhưng nhắc tới chuyện đó, Cẩm Thành một dạng giống như bị điên liều mình uống rượu, làm mấy anh em bọn họ đến bây giờ cũng không dám nhắc lại chuyện đấy, vì thế sáng sớm như này, Phong Cẩm Thành gọi điện thoại muốn tìm vợ, Hồ Quân thật có chút đơ người.
Nhưng mà nghĩ lại, cũng coi là chuyện tốt mà, bất kể thế nào? Hai người cũng phải đối mặt nói rõ, trốn tránh dấu diếm cũng không giải quyết được vấn đề gì.
Không dễ gì Phong Cẩm Thành nói ra, Hồ Quân thân là anh em kết nghĩa của đương sự, trước khi tan việc, liền sửa sang lại tình huống của Kê Thanh trong hai năm qua thành tài liệu rất hệ thống, đặt lên bàn làm việc của anh.
Trước đó Hồ Quân có mở ra một lần, vừa thấy qua đã không thể bỏ được rồi, nhìn tiểu nha đầu đáng yêu như vậy trong ảnh, trong lòng Hồ Quân cũng một nhát một nhát ghen tị, bạn nói xem, Phong Cẩm Thành người này quả tốt số, vợ chạy hai năm, vừa tìm một cái liền nhảy ra một khuê nữ đáng yêu như vậy, bạn nhìn nhìn nhóc con này xem khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm, mắt to vụt sáng, cái miệng nhỏ nhắn chu . . . . . . Tinh tế mềm nhũn gọi Cẩm Thành một tiếng ba, không phải sướng chết. . . . . .
Hồ Quân này ghen tỵ nửa ngày, mới phát hiện chuyện dường như rất nghiêm trọng, vợ Cẩm Thành ban đầu là dẫn bóng chạy (ôm cái bụng chửa bỏ trốn ý ạ = =), đứa nhỏ cũng sinh rồi, còn trốn tránh không trở lại, đây chính là một lòng một dạ không muốn qua lại với Cẩm Thành, chỉ là tìm ra rồi, còn không biết giày vò thế nào đây?
Quả nhiên, Phong Cẩm Thành cầm tài liệu, tay đều run lên, gương mặt tuấn tú đen lại như được hóa trang, Hồ Quân vừa nhìn, cũng lo lắng thay vợ cậu ta, nghĩ tới, muốn khuyên một tiếng: "Cẩm Thành, vợ của mày, tao nhớ là rất hiền tuệ, là người phụ nữ giảng giải đạo lý, mày cũng đừng quá gấp gáp, khẳng định sau đó có nguyên nhân gì? Hai người chớ đánh nhau, nói rõ ra là được, hiện tại ngay cả con cũng đã có rồi, đâu còn vướng mắc gì không giải quyết được. . . . . ."
"Con?" Phong Cẩm Thành hận hận nghĩ tới, hai năm rồi, anh cũng không biết mình có con gái, cứ như vậy mặc xương thịt Phong Cẩm Thành anh ở bên ngoài chịu tội, người phụ nữ kia quả thật đã tới cực điểm không thể nói lý.
Phong Cẩm Thành còn nhớ rõ r