
Tác giả: Cẩm Trúc
Ngày cập nhật: 03:29 22/12/2015
Lượt xem: 1341145
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1145 lượt.
anh Tiểu Lực đối với Nhất Thế hình như không tệ, hoàn toàn bỏ qua việc cô đến muộn, “Không giấu gì em, anh là nhà giàu mới nổi. Mấy năm nay nuôi rùa cá sấu [11'> kiếm lời được mấy ngàn vạn, mẹ anh thấy anh đã hơn ba mươi rồi, nên tìm nàng dâu sinh con.”
Coi anh ta nói gì kìa, xem phụ nữ là cái gì vậy? Công cụ sinh đẻ?
Nhất Thế kề tai Triệu Cát Tường thì thầm, “Sao mẹ cậu lại giới thiệu người như thế cho cậu quen hả?!”
Triệu Cát Tường cũng kề tai Nhất Thế nói nhỏ, “Mẹ tớ thích ăn thịt rùa cá sấu, vậy nên mới biết.”
Mặt Nhất Thế đen thui, đây là cái logic gì vậy? Cô kề tai Triệu Cát Tường lần nữa, “Tớ có thể giải quyết dứt khoát hay không?”
“Tùy cậu! Cứ việc giết sạch sành sanh.”
Anh Tiểu Lực cười ngớ ngẩn nhìn hai người. Anh ta cho rằng, hai cô đã chấp nhận anh ta, có thể giả thuyết là hai người xem trọng phú ông ngàn vạn này? Anh ta càng thêm mừng rỡ. Nhất Thế ngồi ngay ngắn, nói với anh Tiểu Lực: “Thật ngại quá, anh Tiểu Lực, thật ra em đã có bạn trai rồi.”
“Gì?” Anh Tiểu Lực há hốc miệng, bị dọa hết hồn. Nhất Thế thấy vẻ mặt kinh khủng đó của anh ta thì cực kỳ tổn thương. Tuy cô chẳng phải khuynh quốc khuynh thành nhưng tốt xấu gì cũng thuộc tuýp người dễ thương mà, làm gì như kiểu cô không có ai muốn vậy?
“Anh… nếu anh không tin, em gọi điện thoại cho anh ấy.” Nhất Thế cực kỳ khó chịu khi thấy anh ta coi thường mình.
Anh Tiểu Lực đẩy đẩy cái mũi, “Anh lại muốn nhìn thử bạn trai của em Tường Tường trông như thế nào?”
Tự tôn của Nhất Thế quả thật bị giẫm đạp. Cô vốn định tìm sư huynh giúp đỡ, nhưng điện thoại của anh gọi tới đều ở trạng thái không có người nhận. Anh Tiểu Lực thấy cô gọi mấy lần đều không có người nghe, mỉa mai không giấu diếm: “Thật ra em Tường Tường cảm thấy anh chướng mắt có thể nói thẳng, không cần làm lắm trò như vậy. Anh biết ánh mắt của y tá các em cũng bắt đầu mọc cao lên rồi. Trước đây bất quá chỉ là đeo chiêu bài bảo mẫu của bệnh viện, bây giờ quá trình học hành của bảo mẫu đã thăng cấp, tự nhiên yêu cầu cũng cao hơn.”
Triệu Cát Tường nhịn hết nổi giọng điệu chua ngoa của thằng cha cực phẩm này, thiếu chút nữa đứng bật dậy mà chửi. Nhất Thế giữ cô, nháy mắt ra hiệu. Bọn họ là người văn minh, không cần so đo với loại người này. Mặt cô không đổi sắc nói với anh Tiểu Lực: “Em gọi lại lần nữa xem sao.”
Lần này cô chọn số Tống An Thần, không đợi tới vài tiếng chuông đã có người nhận, “A lô?”
“Ông xã, anh tới đây một lát. Em chờ anh ở quán cà phê Nandines phố Thiên Hồ.” Nhất Thế ngọt ngào nói với Tống An Thần đầu dây bên kia. Để cho trọn vẹn, cô còn cố ý làm ra vẻ xấu hổ trước mặt anh Tiểu Lực.
Đầu bên kia trầm mặc một hồi, “Diệp Nhất Thế, em làm gì vậy?”
“Ông xã, người ta nhớ anh mà.”
“Thật sao?” Đầu điện thoại truyền đến câu hỏi lạnh lẽo, Nhất Thế không nhịn được phát run. Vẻ mặt lại vẫn nũng nịu như cũ, ngọt chết người không đền mạng: “Quỷ à, anh biết rõ anh là tâm can của người ta mà. Một ngày không gặp như cách ba thu, em cảm thấy một ngày không gặp như cách ngàn năm. Bảo bối, đã mấy ngàn năm em không gặp anh rồi, nhớ anh lắm! Ngoan, đến đi, MUAH~”
Nói xong cô lập tức ngắt điện thoại. Cô không sao tưởng tượng được Tống An Thần nghe cô nói một hơi như vậy sẽ cáu kỉnh cỡ nào. Đột nhiên cô có dự cảm không hay. Lấy tính cách của Tống An Thần, hoặc là không đến, xem như cô bệnh thần kinh, hoặc là đến thì anh bệnh thần kinh còn nặng hơn cô.
Cô thật sự là bí quá hóa liều, sợ chết mà nhắm mắt uống thuốc.
Tuy chỉ mới mười phút trôi qua nhưng trong lòng Nhất Thế dài như đã mười năm. Quả nhiên, “một ngày không gặp như cách ngàn năm”, mắt thấy cái anh Tiểu Lục càng cười càng đắc ý, lượng không khí trong người Nhất Thế càng lúc càng không đủ.
Lại qua mười phút. Thì ra Tống An Thần không định đến. Từ nhà anh lái xe đến đây còn không đến năm phút. Cho dù đi bộ, thì cùng lắm cũng chỉ mười lăm phút. Nhưng hai mươi phút đã trôi qua vẫn không nhìn thấy bóng dáng anh đâu. Vì thế có thể kết luận, Tống An Thần chắc chắn nghĩ cô mắc bệnh thần kinh nên không thèm để ý.
Nhất Thế nản rồi. Triệu Cát Tường cũng sốt ruột. Cô cứ mong Nhất Thế có thể mang tên bạn trai tin đồn của mình đến. Nhưng chờ nửa ngày, ngoài cửa cũng không thấy xuất hiện anh chàng nào trẻ tuổi lại đẹp trai hết. Khó khăn lắm mới xuất hiện một người thì lại không đi đến chỗ các cô. Triệu Cát Tường thật sự nhịn hết nổi, kề tai Nhất Thế nói nhỏ: “Rốt cuộc cậu tìm ai đến vậy?”
“Ặc, là một anh đẹp trai.” Nhất Thế gần như đã tuyệt vọng với anh đẹp trai này rồi, không nhắc tới tên Tống An Thần cũng được, miễn cho sau này Triệu Cát Tường lôi ra bà tám.
Nhưng lúc này, cô lại nhìn thấy Tống An Thần đang xuống xe ở phía trước, cách cô khoảng mười mét, ,trong tay còn cầm một ít đồ. Anh cũng thấy cô, nhìn cô cười rạng rỡ. Nhất Thế nuốt nước miếng. Lúc này cô rất muốn kiểm chứng một điều, anh đến đây, có phải bệnh thần kinh còn nặng hơn cô nữa không.
Tống An Thần lại cười nói, “Cô thích dùng nhãn hiệu nào?”
Mặt Tr