Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bác Sĩ, Nhất Thế Cần Gì?

Bác Sĩ, Nhất Thế Cần Gì?

Tác giả: Cẩm Trúc

Ngày cập nhật: 03:29 22/12/2015

Lượt xem: 1341148

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1148 lượt.

ống tay áo xắn tới khuỷu, cánh tay thanh tú hơi xương xương nhưng vẫn có cơ bắp. Thân hình cao lớn của cậu dựa vào giá đỡ bảng rổ, đầu hơi ngẩng lên, ngắm chuẩn rổ bóng, lấy tư thế tao nhã nhún người đẩy vào phía trong rổ.
Tống An Thần không nói hai lời, lập tức ấn chân cô, giúp cô xoa nắn. Ánh mắt cậu chuyên chú, không lạnh nhạt như vừa nãy nữa, làm Nhất Thế nao nao. Tống An Thần tỉ mỉ mát xa dùm cô, miệng không ngớt quở trách, “Gắng sức như vậy làm cái gì? Tùy tiện chơi được rồi.”
“Là cậu gắng sức quá thì có.” Nhất Thế giận dỗi phản bác cậu.
Cậu không nhịn được cười, “Cậu thấy tớ giống người gắng sức sao? Chẳng qua trình độ chênh nhau quá nhiều thôi.”
“Cậu…” Nhất Thế hừ lạnh, không thèm đáp lại nữa. Tống An Thần đỡ cô dậy, đưa cô đến một bên ngồi nghỉ. Lại giúp cô xoa bóp một hồi, ra hiệu cho cô đi mấy bước, thấy cô có thể tự đi được mới buông bàn tay đang đỡ cô ra. Đột nhiên cảm giác không có cậu đỡ, Nhất Thế có phần trống rỗng.
Hai người ngồi một chỗ, không ai mở miệng. Đột nhiên Tống An Thần oán trách: “Một năm nay, cậu đều không để ý đến tớ.”
“Bên cạnh cậu luôn có người đẹp làm bạn, còn cần tớ đi cùng?”
Tống An Thần không vì câu này mà tức giận, ngược lại phá lên cười: “Cậu ấy là em gái tớ.”
“Lại không phải em ruột,” Nhất Thế làu bàu một câu, giận dỗi: “Bớt tìm cớ đi!”
Tống An Thần trợn mắt nhìn cô, “Cái gì gọi là viện cớ hả? Ba kêu tớ lễ độ với mẹ con họ một chút. Lâm Nhược Hàm suốt ngày đi theo tớ, tớ cũng không thể đuổi cậu ấy đi. Cậu không biết chứ, cậu ấy mắc bệnh công chúa điển hình, động một chút là khóc. Mỗi lần khóc, mẹ kế tớ đều cho là tớ không tốt với cậu ấy, lại gây sự với ba tớ. Ba nói tớ không hiểu chuyện, lại mắng tớ, cậu nói tớ phải làm sao hả?”
Nhất Thế không nói, cúi đầu nhàm chán sờ sờ cái chân còn hơi đau. Kì thật cô không thể trách Tống An Thần, vì cô không hiểu tình hình một gia đình có mẹ kế còn dẫn theo con riêng thì thế nào. Tục ngữ nói, cách một tầng bụng như cách một tầng núi, có một số chuyện không rộng lượng như mình nghĩ.
“Gần đây tớ nghĩ rất lâu, tớ muốn thi đại học y A.” Tống An Thần nói thế.
“Hả? Cậu muốn làm bác sĩ?”
Tống An Thần chăm chăm nhìn sân bóng rổ, “Bởi vì tớ thích Nhất Thế [12'>, bỏ không được.”
Thích cái nghề làm bác sĩ à. Nhất Thế lườm cậu một cái, “Cậu là thiên tài, làm bác sĩ làm gì!”
Tống An Thần chán nản vuốt trán, cậu biết câu nói vừa rồi bị cô xuyên tạc đi rồi. Cậu hít sâu một hơi, quay sang Nhất Thế, vẻ mặt nghiêm túc, còn chưa kịp mở miệng thì điện thoại của Nhất Thế bất ngờ đổ chuông. Giống như sét đánh, đập cho dũng khí mà Tống An Thần không dễ gì khơi lên được tan nát, không có đường sống.
Nhất Thế nhìn điện thoại, là số lạ. Cô do dự nhấn phím nhận cuộc gọi, tiếng Hòa Tấn thở phì phò từ trong máy vọng ra, “Nhỏ chết tiệt, cậu đi hẹn hò với Tống An Thần hả?”
“Á?” Nhất Thế kinh ngạc, sao cậu ta biết?
“Á cái gì mà á, phải hay không/”
“Phải… Ơ, sao cậu biết?”
“Em gái Lâm nhà người ta tìm đến nhà tớ, nói cậu cướp anh trai yêu dấu của người ta, kêu tớ giục cậu mau chóng đem trả.”
Nhất Thế hết nói rồi. Dục vọng độc chiếm của cô Lâm Nhược Hàm này cũng quá lớn đi, cô lườm Tống An Thần, lại nói điện thoại: “Sao cậu không thừa dịp mà vào? Không giống tác phong của cậu nha!”
“Diệp Nhất Thế!” Điện thoại vang lên tiếng gào thét, “Cậu con nhỏ chết tiệt này, đầu cậu lớn chút được không? Mau kêu Tống An Thần đến đón cô ta về.”
“Cái gì, còn ở nhà cậu hả?”
“À, ừ…” Đầu bên kia nói mập mờ, “Cô ta nói tỉnh dậy trong nhà không có một ai, người lớn để lại mấy chữ nói đi công tác, anh trai lại không thấy đâu, nên tìm tớ hỏi xem có phải cậu cướp Tống An Thần đi rồi không. Cô ta không biết số điện thoại của tớ, chỉ nhớ địa chỉ nhà.”
“Ồ, đến nhà cậu ở đâu mà cũng biết?” Đột nhiên Diệp Nhất Thế cười mờ ám.
“Con nhỏ chết tiệt, cậu nghĩ nhiều quá. Đừng nói tào lao nữa, mau kêu Tống An Thần đón người đi. Cậu ta không đến, con nhỏ đó không về đâu.”
“Hợp ý cậu quá còn gì?”
“Biến, lẹ lên!”
Điện thoại vang lên tiếng tút dài, hiển nhiên là đã ngắt cuộc gọi. Nhất Thế khó hiểu, sao hôm nay Hòa Tấn bốc lửa lớn thế? Cô nhún nhún vai, nói với Tống An Thần, “Cậu đến nhà Hòa Tấn đón em gái yêu dấu về đi kìa!”
Tống An Thần cau mày.
“Nói chú Tống với mẹ kế cậu cùng đi công tác rồi?” Sao lại đi công tác cùng lúc với ba cậu chứ? Đâu có làm cùng đơn vị đâu.
“Ừ, mẹ kế không yên tâm nên cùng đi.”
“Hả? Còn không yên tâm?”
“Mẹ kế bụng dạ hẹp hòi. Chồng trước vì đi công tác, ngoại tình nên mới li hôn, có vết xe đổ thôi.”
Nhất Thế tỏ ý đã hiểu. Tống An Thần đứng dậy cầm bóng, lôi cô chuẩn bị rời đi. Nhất Thế hỏi: “Đi đâu?”
“Đón em gái tớ về nhà.”
“Vậy kéo tớ làm gì?”
“Cũng là em gái cậu.”
Cô thành chị gái của em Lâm thủy tinh hồi nào vậy? Cô không thèm…
Nói cũng kì cục, Nhất Thế chỉ đến nhà Hòa Tấn có một lần. Lần đó là năm hai phổ thông, trong khối tổ chức giúp đỡ nhau, cô bị một cái đề bài giữ chân, lại đến giờ tan học nên phải theo chân thầy giáo nhỏ Hòa Tấn về nhà tiếp tục giản


Old school Swatch Watches