
Tác giả: Cẩm Trúc
Ngày cập nhật: 03:29 22/12/2015
Lượt xem: 1341154
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1154 lượt.
g bài. Gia đình cậu ta sở hữu một căn nhà riêng, rất lớn, giai đoạn đó có nhà riêng xem như người có tiền.
Ba mẹ Hòa Tấn đều ở Pháp, vốn định dẫn cậu theo. Khổ nỗi lúc đó cậu vừa đậu vào trường cấp 3 trọng điểm, lại thêm ngôn ngữ không thông, cậu chết sống không chịu đi, nên một mình ở lại trong nước, bất quá còn có một bảo mẫu lớn tuổi. Nghe Hòa Tấn nói bảo mẫu này là bà vú của ba cậu, nhà nghèo, con cháu không có khả năng phụng dưỡng, ba cậu nhớ tình cũ, lại thêm ông uống sữa bà mà lớn lên nên đón bà lên ở chung, vả lại Hòa Tấn một mình ở trong nước không người chiếu cố, như thế càng tiện.
Chỉ là cô qua nhà Hòa Tấn có một lần, không nhớ đường. Lần này, Tống An Thần gần như không qua lại gì với Hòa Tấn lại khá rành đường đi tới cửa nhà Hòa Tấn, làm Nhất Thế cảm giác rất kì quặc.
Tống An Thần phớt lờ ánh mắt thăm dò cổ quái của cô, ấn chuông cửa, người mở cửa là một bà cụ, Nhất Thế nhận ra đó là bà bảo mẫu.
Bảo mẫu không nhớ được Nhất Thế, bà quan sát cả hai, hỏi: “Tìm tiểu Tấn sao?”
Bên trong vang lên tiếng dép loạch xoạch, sau đó Hòa Tấn thò đầu ra, ôm lấy bảo mẫu nói: “Bà nội, bà không nhớ Nhất Thế à?”
Bảo mẫu đột nhiên ngộ ra, “Nhất Thế à.” Ánh mắt chuyển sang mái tóc của Nhất Thế, che miệng cười trộm, “ Cô bé đặc sắc thế này, không quên được.”
Nhất Thế nháy nháy mắt, không hiểu bà nói đặc sắc là sao? Trước cửa lại xuất hiện thêm một người, mắt Lâm Nhược Hàm sưng đỏ, ngập nước nhìn Tống An Thần, ánh mắt long lanh lấp lánh mềm như nước nhìn cậu, “Anh.”
Tống An Thần bất lực nói: “Em chạy tới nhà người ta làm gì?”
“Hôm nay là sinh nhật em, không ai nhớ hết!”
Tống An Thần ngớ ra, vẻ mặt bất lực, “Em không nói, sao anh biết được?”
“Nói anh sẽ bỏ cuộc hẹn với chị Diệp sao?”
Tống An Thần không nói. Lâm Nhược Hàm cũng đã biết trước kết quả, rũ mắt xuống, bộ dạng yếu ớt. Hòa Tấn xấu hổ cười cười, “Tớ đi đặt bánh sinh nhật, hôm nay làm sinh nhật ở nhà tớ đi.”
Lâm Nhược Hàm không để ý cậu, trực tiếp xỏ giày vào, đi đến bên Tống An Thần, dáng vẻ đáng yêu nói, “Anh, hôm nay về nhà cùng sinh nhật với em được không?”
Tống An Thần mím môi gật đầu, quay sang Hòa Tấn, “Cậu cũng đi chung đi, đông người càng náo nhiệt mà.”
Hòa Tấn hơi do dự, nhìn Nhất Thế, thấy Nhất Thế chớp mắt với mình, tỏ ý tùy tiện đi. Cậu nghĩ nghĩ, lại nhìn Lâm Nhược Hàm, thấy cô nàng không thân thiện tí nào. Cậu xua xua tay. “Được rồi, tớ không đi đâu.”
Tống An Thần cũng không ép, nắm tay Nhất Thế chuẩn bị rời đi. Cử động này của cậu làm Lâm Nhược Hàm và Hòa Tấn ở đó trợn mắt, dáng vẻ như thấy quỷ.
Hòa Tấn đột nhiên hét to, “Tớ cũng muốn đi.” Nói xong lập tức xỏ giày đi theo.
Nhất Thế muốn rút tay, Tống An Thần lại nắm rất chặt, suốt dọc đường nói ra rất quỷ dị. Bốn người đều trầm mặc, mãi đến khi tới một tiệm bánh kem, Lâm Nhược Hàm đột nhiên dừng lại. Ba người quay đầu nhìn cô, cô rầu rĩ nói: “Em không muốn về nhà ăn sinh nhật, em muốn đi quán bar!” Giọng cô rất nặng nề, mang theo chút ngang tàng của công chúa.
Hòa Tấn vò đầu bứt tóc, “Quán bar làm sao ăn sinh nhật được?”
“Khiêu vũ uống rượu, tùy tiện làm chuyện điên rồ!” Lâm Nhược Hàm nghiến răng, nhìn chằm chằm bàn tay luôn nắm lấy nhau của Tống An Thần và Nhất Thế.
Hòa Tấn từng đi bar, tỏ vẻ không ý kiến, nhìn Tống An Thần xưa nay luôn quy củ, “Cậu thấy sao?”
Tống An Thần chỉ mỉm cười, đong đưa bàn tay hai người đang nắm nhau, vẻ mặt cưng chiều hỏi Nhất Thế, “Cậu thích chứ?”
Nhất Thế cũng từng đi bar, nhưng chỉ là đi theo người lớn. Chỉ có mấy học sinh năm ba đi bar, cô không yên tâm lắm. Đưa mắt nhìn Lâm Nhược Hàm, cô nàng dùng ánh mắt đầy địch ý, lại khinh thường liếc cô.
Làm như Diệp Nhất Thế cô ngại cô ta ấy. Nhất Thế nhất thời cảm thấy khó chịu, lạnh lùng nói, “Đi cho biết cũng tốt!”
Tới bây giờ Nhất Thế vẫn còn hối hận, sao lúc ấy mình lại đồng ý đi bar. Cái loại địa phương này không dành cho lứa tuổi bọn cô, vàng thau lẫn lộn, cho dù có người đi chung cũng sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Bốn người chuẩn bị tìm một quán bar ngồi xuống. Lâm Nhược Hàm nhìn thấy một quán bar ở chỗ rẽ phía trên có bảng hiệu viết bằng chữ đỏ tươi “Bar Cảm Xúc”.
Cô chỉ vào bảng hiệu nói với ba người còn lại, “Chúng ta đi bar này đi.”
Lúc bọn họ tới trước cửa quán, Tống An Thần hơi chần chừ, “Bar này nhìn có vẻ loạn.”
“Không đâu, chỉ là trang trí hơi cũ thôi.” Hòa Tấn nhìn ánh đèn chớp nháy ở cửa có mấy bóng đã tắt cũng không thay mới, sơn đỏ trên tường cũng rớt không ít.
“Không chỉ vậy, trước cửa cũng không có bảo vệ, chỉ viết qua loa là cấm trẻ vị thành niên, rõ ràng là viết cho có.” Tống An Thần chỉ vào tờ thông báo xuyên tạc dán trước cửa.
Hòa Tấn gật đầu, kéo Tống An Thần đi ra ngoài. Tống An Thần dặn hai người còn ngồi trên ghế, “Trước khi bọn tớ quay lại, các cậu ngoan ngoãn ngồi ở đây, không cho phép đi.”
“Ừ.” Hai người đồng thời gật đầu. Bấy giờ Tống An Thần mới yên tâm đi theo Hòa Tấn.
Lúc chỗ ngồi chỉ còn Nhất Thế và Lâm Nhược Hàm, Nhấ