
Tác giả: Cẩm Trúc
Ngày cập nhật: 03:29 22/12/2015
Lượt xem: 1341066
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1066 lượt.
bắp kinh hãi hỏi.
Ngôn Hành khởi động xe, nhấn ga. Đợi khi xe chạy bon bon trên đường, Ngôn Hành nghiêng đầu, cười cười nhìn Nhất Thế: “Cô bé ngốc, khi đó anh tiện miệng nói đại, em cũng tin sao. Em có biết, sư huynh đây yêu cầu rất cao, tìm được người hợp ý không dễ chút nào.”
Nhất Thế chớp mắt, dở khóc dở cười. Chuyện này mà cũng nói giỡn?
Ngôn Hành nhìn thấy bộ dạng “ngu ngốc” của Nhất Thế, xấu hổ cười: “Nhất Thế, em có bạn trai chưa?”
Nhất Thế trợn mắt liếc anh: “Chuyện của em anh đều biết cả, không cần em phải nói lại lần nữa chứ!”
“Còn chờ anh chàng trúc mã kia của em sao?”
Nhất Thế không trả lời, dời tầm mắt đi chỗ khác, quay đầu nhìn thành phố B phồn hoa qua cửa xe. Thật đúng là thành phố phó tỉnh, nhà cao chọc trời, như những dãy núi đột ngột từ dưới đất chui lên, hết dãy này đến dãy khác.
“Anh được điều đến bệnh viện số 3 của thành phố B này.” Ngôn Hành hỏi: “Em có ý kiến gì không nếu cũng được điều tới bệnh viện đó?”
“Em thật sự có thể tới đó?”
“Phải nói số em may mắn! Bệnh viện số 3 đang tu sửa toàn diện, cần rất nhiều bác sĩ và y tá, bây giờ đang đăng tuyển khắp nơi. Bọn họ nhìn sơ yếu lý lịch của em xong lập tức đồng ý nhận em vào.” Ngôn Hành nháy mắt phóng điện với cô: “Còn do bản thân anh hấp dẫn nữa.”
“Đồ tự phụ!” Nhất Thế đùa bỡn cười, làm bộ hờn dỗi. Cô không nghĩ chuyện tìm việc làm có thể thuận lợi như vậy, có lẽ là ông trời giúp cô. Lòng cô nhất thời thả lỏng.
Ngôn Hành dừng xe trong một khu dân cư nhỏ. Hai người xuống xe, Ngôn Hành vừa đi vừa nói: “Phòng này trả tiền thuê theo năm, anh trả trước giùm em năm đầu. Về sau nếu muốn ở tiếp thì em tự thanh toán.”
Nhất Thế chắp tay trước ngực cảm ơn anh: “Sư huynh đại nhân quả là vạn năng.”
Ngôn Hành theo thói quen xoa đầu cô, “Em đó…”
Nhất Thế cười ha ha, trông cực kỳ ngốc nghếch. Đáy mắt Ngôn Hành toát ra một tia ôn nhu. Anh chỉ muốn đối xử tốt với cô. Ngày đón tiếp tân sinh viên đại học, anh đứng trước cổng trường, nhìn thấy cô một thân gầy yếu xách một đống hành lý nặng chịch. Thời khắc ấy, anh đã nghĩ phải tốt với cô, hy vọng cô có thể sống vui vẻ. Mong muốn này luôn thường trực trong đầu, đến nỗi anh quên mất nói cho cùng, anh chỉ là sư huynh của cô mà thôi.
Khó mà tin nổi Ngôn Hành có thể thuê được phòng trọ tốt như vậy. Gần bệnh viện số 3 không nói, khu nhà này chẳng những mới còn nằm trong khu vực sầm uất, theo giá cả nhà đất ở thành phố B mà nói, xa xỉ. Hơn nữa phòng trọ thế này đa phần để bán, sao lại đem cho thuê? Nhất Thế bước vào phòng liền cảm thấy kỳ lạ. Hai phòng ngủ một phòng khách, bên trong lắp đặt hoàn toàn mới, bày biện giống như một gia đình ở, thật tình nhìn không ra là dùng để cho thuê.
Nhất Thế nhịn không được, hỏi:“Sư huynh, thực ra phòng này của anh đúng không?”
Ngôn Hành ngớ người, vội vàng xua tay: “Làm gì có, người có yêu cầu cao như anh sao ở phòng nhỏ như vầy được?”
Chỗ này hiển nhiên là dành cho người độc thân. Nhất Thế quan sát chung quanh một vòng, mắt lướt nhanh qua các góc phòng, cũng không phát hiện manh mối gì. Cô đành thỏa hiệp, không chừng mình nghĩ quá nhiều.
Cô nói với Ngôn Hành: “Cám ơn sư huynh, hàng tháng sẽ trả lại tiền thuê nhà cho anh.”
“Nhà của anh ở lô C tòa nhà số 3 phòng 401, nhớ kỹ vào.” Ngôn Hành đi sau bổ sung thêm một câu.
Nhất Thế hừ mũi, liếc trắng mắt: “Giàu sang không khoe khoang! Sư huynh!”
Ngôn Hành cười ha hả, thuận tiện ôm cô, kề sát bên tai: “Không biết bây giờ càng là kim quy, càng có phúc à?”
Nhất Thế thẳng thừng cấu cánh tay anh: “Chết đi!”
Ra tay thực sự rất nặng, cánh tay trắng mịn của Ngôn Hành mọc thêm một vệt xanh, anh la đau oai oái. Nhất Thế nghi ngờ nhìn nhìn, lấy làm lạ cầm tay anh nhìn thử, kinh ngạc phát hiện quả thực có một vết bầm xanh tím. Cô há miệng ngó lại Ngôn Hành, chỉ thấy tên kia không giận ngược lại còn cười.
“Tin tin!” Một chiếc Bentley phóng ra khỏi khu Lăng Thiên, nhấn còi sau lưng bọn họ. Nhất Thế theo phản xạ liếc nhìn đằng sau, lập tức kéo Ngôn Hành nhường đường, một bên còn cằn nhằn oán giận: “Đàn ông gì mà, da thịt lại mịn màng như vậy.”
Ngôn Hành chỉ cười, chiếc Bentley kia vốn nên chạy đột nhiên lại dừng. Nhất Thế đưa mắt nhìn chiếc xe, không khỏi cảm thấy kỳ quái, không định thả neo đấy chứ? Mới nghĩ như vậy, chiếc Bentley đột nhiên nhấn ga phóng vọt đi, làm Nhất Thế sợ tới mức tái mét mặt mày.
“Tiểu sư muội, em định cầm tay anh tới chừng nào?” Ngôn Hành lưu manh cười cười.
Nhất Thế như bị điện giật vội buông tay ra, lúng túng giấu tay sau lưng, nói:“Đi thôi, em mời anh đi ăn cơm.”
Ngôn Hành lại cười, cực kỳ rực rỡ.
Trong khu phố sầm uất này, có một nhà hàng sang trọng, nổi bật hết cả một đoạn đường. Bên ngoài bài trí xa hoa, bên trong thanh lịch, là chỗ tụ tập đúng chuẩn của tầng lớp thượng lưu đồng thời là chỗ hẹn lý tưởng của thành phần trí thức. Ngôn Hành cứ nhất định dẫn Nhất Thế đến đây. Hai người ngồi tựa cửa sổ, Ngôn Hành chọn một phần bít tết, vang đỏ của Pháp, tôm nướng Bosto