
Tác giả: Cẩm Trúc
Ngày cập nhật: 03:29 22/12/2015
Lượt xem: 1341069
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1069 lượt.
n, rồi đưa thực đơn cho Nhất Thế: “Em muốn ăn gì?”
Nhất Thế trước tiên nhìn Ngôn Hành chọn đồ ăn, lúc nhìn thấy món nào giá cũng ba chữ số, máu cô muốn đông lại. Sư huynh ơi là sư huynh, sao anh không biết khách khí gì hết? Cô chần chừ lật tới lật lui thực đơn mà chẳng xong. Nhất Thế làm bộ không vui, mặt không hài lòng: “Một chút hứng thú cũng không có.”
Dường như Ngôn Hành đã đoán ra từ đầu, vẻ mặt cười cười: “Vậy em thích ăn cái gì?”
“Ừm, kỳ thật em không kén ăn, chủ yếu là gần đây em bị nhiệt rất nghiêm trọng, ăn vô cổ họng rất đau.”
“Chị ơi, chúng tôi có đồ ăn thanh đạm. Chị xem ở đây ạ.” Nhân viên phục vụ khiêm tốn nói.
Nhất Thế cảm thấy ăn gì cũng như nhau, không thoải mái tùy tiện lật thực đơn liếc vài lần, lúc nhìn thấy món cần tây xào hạt điều giá 369 đồng, thật tình khóc không ra nước mắt luôn. Cô cắn răn, tỏvẻ hết sức bình thản nói:“Lấy một phần cần tây xào hạt điều.”
“Vâng, chị còn muốn dùng gì khác không ạ?”
Còn muốn gì nữa? Nhất Thế thật muốn chửi. “Không cần!”, Cực lực nhịn cơn nóng, mỉm cười đáp lại.
“Anh chị chờ cho một lát.” Nhân viên phục vụ cực kỳ lịch sự cầm lại thực đơn, cúi đầu chào bọn họ rồi đi.
Lúc này Nhất Thế mới dần bớt căng thẳng, giương mắt nhìn vừa vặn đụng phải vẻ mặt cười như không cười của Ngôn Hành.
Nhất Thế xấu hổ cười: “Sư huynh,anh nhìn gì thế?”
“Ăn đủ không?” Giọng điệu Ngôn Hành hết sức ân cần, nhưng nhìn sao cũng giống như đang cười đểu cô vậy.
“Đủ, giảm béo.”
Ngôn Hành gật đầu ra vẻ đã hiểu: “Anh nhớ rõ lần trước ăn cơm với em, em rất thích ăn mấy món ăn mặn, có nóng mấy cũng không bận tâm, hôm nay lại không có hứng thú à?”
“Đúng vậy, ha ha.” Nhất Thế thật sự nói không nên lời, kiểu gì cũng thấy anh cố ý.
Thực tế, quả thật anh cố ý, không khác thời đại học bao nhiêu, rất thích chỉnh cô. Đồ ăn dọn lên, rất hợp khẩu vị anh, còn hớp một ngụm rượu nho. Cô vốn định nhắm mắt, cắn răn, đằng nào cũng đã xài hoang rồi, không dè, tiền boa cho một bàn còn nhiều hơn tiền rau, Nhất Thế rốt cục đi hết nổi .
“Sư huynh, xin anh thương xót, giơ cao đánh khẽ chút đi!” Đợi nhân viên phục vụ lui ra ra, Nhất Thế nhỏ giọng cầu khẩn. Ngôn Hành kinh ngạc nhìn Nhất Thế, tỏ vẻ hoang mang.
Giỏi lắm, còn giả vờ nữa! Lần này cô không phùng má làm chi hết, dứt khoát nói thẳng: “Em không có tiền, chỗ này nằm ngoài khả năng chi trả của em.”
“Phụt!” Ngôn Hành rốt cục nhịn không được cười.
Cuối cùng Nhất Thế cũng phát hiện, anh đùa giỡn cô! Quả nhiên, Ngôn Hành nói: “Làm sư huynh sao có thể để tiểu sư muội mời khách, bữa nay anh mời.”
Nhất Thế liếc trắng mắt, lập tức gắp một miếng trứng tôm: “Không nói sớm!”
Lập tức ăn uống thả cửa. Ngôn Hành vẫn cười nhìn cô ăn, mặt có vẻ thỏa mãn khó hiểu.
“Ô! Bác sĩ Ngôn!” Đột nhiên phía sau Nhất Thế có người gọi.
Ngôn Hành ngẩng đầu nhìn nơi phát ra tiếng gọi, đứng dậy: “Lâm Nhược Hàm?”
“Khụ!” Nhất Thế bị sặc. Cô đưa mắt nhìn người đang nắm tay Ngôn Hành, đánh giá Lâm Nhược Hàm từ đầu đến chân. Dáng người cao gầy trời sinh, mái tóc quăn dài nhuộm màu tím đỏ [2'>, váy liền thân màu đen làm nổi bật làn da trắng nõn, ấn tượng ban đầu là cao quý.
Lâm Nhược Hàm hình như cũng nhận thấy được ánh mắt Nhất Thế, cúi đầu nhìn thấy cô, nhất thời hoảng hồn. Đúng vậy, cô kinh ngạc là phải, bạn bè không gặp nhau đã sáu năm, bây giờ gặp mặt lại trong tình cảnh này.
“Không phải em học thiết kế thời trang ở Pháp sao? Sao lại về nước?” Ngôn Hành không biết ngọn nguồn giữa họ, hồn nhiên không để ý.
Lâm Nhược Hàm cười: “Một công ty thời trang nước ngoài mời em, trả lương cao nên về.”
“Ồ, vậy sao?!” Ngôn Hành cười liếc nhìn Nhất Thế đang ngó hai người, hơi mất tự nhiên nói: “Nhất Thế, để anh giới thiệu một chút.”
Nhất Thế đứng lên, không nhìn Ngôn Hành mà nhìn Lâm Nhược Hàm, lịch sự mỉm cười: “Không cần giới thiệu, tụi em biết nhau.”
Lâm Nhược Hàm cũng cười: “Đã lâu không gặp, Diệp Nhất Thế.”
Cô vẫn mang phong cách công chúa kiêu căng như trước kia, gặp mặt chào hỏi cũng mang khí thế kiêu ngạo như cũ. Dáng người Lâm Nhược Hàm cao gầy, cho dù Nhất Thế cố sống cố chết ráng nhổ giò lên, hiện tại vẫn thấp hơn cô ấy nửa cái đầu; đã vậy lúc này Nhất Thế còn đi dép lê, nên càng thấy Lâm Nhược Hàm cao hơn nhiều, khí thế bức người càng tăng.
Đối với thái độ này của Lâm Nhược Hàm, tám trăm năm trước cô đã tập thành thói quen rồi, Nhất Thế không bận tâm, thiểu não cười: “Đúng vậy, cô có khỏe không?”
Lâm Nhược Hàm cười nói: “Nhờ phúc của cô, gặp bác sĩ tâm lí một năm thì ra nước ngoài lăn lộn.”
Mặt Nhất Thế trắng bệch, không thèm đáp lại. Ngôn Hành mấp máy môi vừa định nói chuyện, chỉ thấy Lâm Nhược Hàm không buồn nhìn Nhất Thế nữa, quay sang nói với anh: “Bác sĩ Ngôn, có rảnh lại trò chuyện, em đi trước.”
Dứt lời, Lâm Nhược Hàm lạnh lùng kiêu ngạo rời đi, để lại Ngôn Hành không rõ chuyện gì. Ngôn Hành kỳ quái nhìn Nhất Thế, sắc mặt cô hơi kém, có chút sửng sốt.
“Nhất Thế, hóa ra em còn có chuyện cũ nha.”
Ngôn Hành tự giễu cười. Anh nghĩ mình rất hiểu cô, biết cô thầm yêu người bạn thâ