
Tác giả: Cẩm Trúc
Ngày cập nhật: 03:29 22/12/2015
Lượt xem: 1341147
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1147 lượt.
thích ôm cái xác ướp. Hơn nữa đàn ông hấp dẫn như Tống An Thần khẳng định yêu cầu rất cao, cậu như vậy có cảm giác rất thất bại.”
Nhất Thế mím môi, không trả lời được. Quả thật cô rất bị động, bao lần cùng chung chăn gối cơ hồ đều là Tống An Thần chủ động, mà cô không khác gì con cá chết, mặc anh làm gì thì làm, mặc dù cô vẫn đạt cao trào >___< hơn vì nhân vật nữ đang nói “Oh yeah… come on!” Một nam một nữ lăn lộn trên giường. Cảnh giường chiếu trong phim Mỹ khá thoáng, lộ liễu làm Nhất Thế đỏ mặt tới mang tai. Cô len lén nhìn Tống An Thần, thấy anh chẳng có chút phản ứng nào, ánh mắt cũng không động đậy, mỉm cười, dường như tình tiết trong phim không có tý hấp dẫn nào. Nhất Thế có cảm giác thất bại, dáng người của nữ diễn viên trong phim nóng bỏng thế cơ mà, vậy mà anh không thưởng thức chút nào, thế thì cô…
Haizz, Nhất Thế đau lòng vô cùng.
Sau đoạn tình cảm là nguy hiểm, cơn buồn ngủ của Nhất Thế ập tới. Cô ngáp ngủ, mệt mỏi vùi vào khuỷu tay Tống An Thần tìm chỗ thoải mái chuẩn bị ngủ. Tống An Thần ôm cô vào lòng, yêu thương hỏi: “Muốn ngủ à?”
“Không… không có đâu!” Cô ráng lấy tinh thần, muốn vùi trong lòng anh nhiều một chút. Tống An Thần nheo mắt, mặt từ từ dán lại gần cô, dụ dỗ: “Cục cưng, em chắc chắn mình không mệt?”
“Ừ, em chắc chắn mà.” Cô chớp mắt, nghiêng đầu tránh ra, gần đến nỗi cô cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh.
“Chà, điều hòa mở lớn quá, hơi nóng.” Tống An Thần cởi mấy hạt nút trên áo, lộ ra vòm ngực trắng bóc, Nhất Thế nhìn theo, không nhịn được nuốt nước miếng. Vô lễ không được nhìn, không được nhìn, Nhất Thế lầm bầm trong bụng.
“Cục cưng, em không nóng sao?” Tống An Thần nhích lại thêm một tấc, hai tay Nhất Thế chống trước ngực anh, đỏ mặt lắc đầu. Hai tay cô thậm chí cảm giác được tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.
“Thình thịch, thình thịch…” Nhất Thế nhìn tay mình, đang sờ ngực anh, cô ngước mắt lên lần nữa thì đụng phải ánh mắt lấp lánh của Tống An Thần.
“Cục cưng, em thật hấp dẫn.” Tống An Thần mỉm cười.
Nhất Thế cảm giác mình bay lên không, bị Tống An Thần bế lên. Cô giật nảy người, không kịp la hoảng thì phát hiện mình đã bị Tống An Thần bồng tới bàn ăn, bản thân ngồi trên bàn mà Tống An Thần đang đứng giữa hai chân bị tách ra của cô.
Đột nhiên cô cảm thấy xấu hổ, mặt không biết đỏ tới chừng nào rồi “Em trai Tống…”
“Gọi ông xã.” Tống An Thần vòng tay ôm cổ cô, lúc này chiều cao của Tống An Thần vẫn nhỉn hơn cô một chút, anh hơi cúi đầu, môi đã cách Nhất Thế không tới năm phân, hơi thở nóng cháy của anh phả lên môi cô, khiến Nhất Thế vừa ngượng vừa mong chờ.
Nhất Thế định giãn ra một chút, khổ nỗi cổ bị Tống An Thần giữ chặt không động đậy được, đành mặt dày, đỏ mặt gọi “Ông xã.”
Hơi thở nóng rực của cô cũng phả lên mặt Tống An Thần, môi hai người gần như chạm vào nhau song Tống An Thần lại lề mề không lại gần, đôi mắt sâu thẳm nóng cháy nhìn cô, “Nói, em yêu anh.”
Nhất Thế nhìn chằm chằm đôi môi anh mấp máy, rốt cuộc biết mình mong chờ điều gì, cô mím môi, áp môi mình lại gần anh một chút, giọng không lớn nhưng vẫn có thể nghe được: “Em yêu anh.”
Cô còn chưa nhích lại gần anh, môi anh đã nặng nề phủ lên, hai tay ôm chặt eo Nhất Thế, hung hăng mút lấy môi cô. Nhất Thế sửng sốt, Tống An Thần trước giờ luôn dịu dàng sao hôm nay lại thô lỗ thế này?
Đầu óc Nhất Thế đột nhiên phát ra tiếng chuông cảnh báo, Triệu Cát Tường đã nói… không được bị động quá, đừng có làm cá chết! Giây phút Tống An Thần ôm cô vào lòng, Nhất Thế lấy can đảm vòng hai tay ôm cổ anh, nhiệt tình nghênh đón.
Hiển nhiên hành vi bất thường của Nhất Thế đã làm Tống An Thần trước giờ luôn là người chủ động giật mình. Anh ngừng lại, khẽ tách môi mình ra khỏi môi Nhất Thế, đôi mắt sâu thẳm lóe sáng nhìn cô chăm chú, không thấy rõ tâm tình nơi đáy mắt.
Nhất Thế bị Tống An Thần nhìn tới nỗi ngượng ngập, cô né ánh mắt anh, có phần bứt rứt không yên, song trong đầu lại vang lên lời Triệu Cát Tường, đàn ông luôn thích cảm giác mới mẻ, không thể cứ đờ ra mãi được. Phải chăng cô chủ động làm anh hoảng sợ? Nhất Thế cảm thấy bất an, lấy hết dũng khí nhìn Tống An Thần, chỉ thấy anh mỉm cười nhẹ nhàng nhìn cô, giống như đang nhìn cảnh đẹp không sao tả xiết, không cách nào dời ánh mắt. Nhất Thế hít sâu một hơi, cô không muốn làm khúc gỗ.
Nghĩ đoạn, Nhất Thế vòng tay giữ lấy khuôn mặt Tống An Thần, hôn lên đó. Cái gọi là phong thủy thay đổi, lần này thì Tống An Thần hết hồn, anh mở tròn mắt nhìn Nhất Thế đã nhắm hờ mắt lại.
Hai chân Nhất Thế quặp lấy eo Tống An Thần, tay chân ôm lấy anh như con koala. Cô cho rằng Tống An Thần sẽ đẩy mình ra nhưng không biết rằng, cô hoàn toàn “châm lửa” người đàn ông trước mặt.
Nhất Thế mím môi, nhìn bữa sáng đã nguội lạnh trên bàn, đột nhiên mắt cay xè. Cô nào có vất vả như Tống An Thần chứ, các ca mổ trong tay anh vốn có thể sắp xếp không cần sít sao như thế nhưng Tống An Thần lại vắt giò lên cổ, chẳng qua vì muốn tiết kiệm được nhiều thời gian để tổ chức hôn lễ cho