Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bác Sĩ, Nhất Thế Cần Gì?

Bác Sĩ, Nhất Thế Cần Gì?

Tác giả: Cẩm Trúc

Ngày cập nhật: 03:29 22/12/2015

Lượt xem: 1341142

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1142 lượt.

ên kia vang lên giọng Tống An Thần.
“Tớ là Hòa Tấn.”
“…” Tống An Thần không lên tiếng.
“Cậu đến bệnh viện phụ nữ Đông Phương một chuyến đi, Nhất Thế đang ở đó, có lẽ cô ấy đi phá thai.”
“Cái gì?” Tống An Thần đứng bật dậy, làm đổ cả ghế dựa, hiển nhiên là hoảng hồn.
“Các cậu có chuyện gì thế?”
“Cái đó không phải việc của cậu, cám ơn cậu đã báo, lúc khác cảm tạ sau.” Tống An Thần lập tức ngắt điện thoại, hấp tấp cởi áo blouse, mặc đồ tây chạy ra khỏi phòng khám lao xuống bãi đậu xe.
Mặt anh cứng ngắc, lạnh như băng. Trên đường lái xe đến bệnh viện phụ nữ Đông Phương, tay anh đột nhiên run lên. Anh nhớ Nhất Thế có hỏi “Nếu sau này em không thể mang thai, anh còn cần em không?”
Tống An Thần cứ cho rằng cô không thể, lại không dè là không muốn mang thai. Chẳng lẽ anh làm còn chưa đủ sao? Bỗng dưng Tống An Thần suy nghĩ một lúc, bật cười, hoàn toàn khác hẳn vẻ băng giá lúc nãy, giống như ánh nắng ngày xuân chiếu rọi sau một mùa đông giá.
Anh gọi điện thoại cho Nhất Thế, cả nửa ngày cũng không có người nghe. Kiên nhẫn gọi cú thứ hai, đầu bên kia vang lên giọng nói hiền hòa của Nhất Thế “A lô, sao lại gọi điện cho em? Đang đi làm mà?”
“Cục cưng, em ở đâu?”
Đầu bên kia im lặng một lúc “Em đi ra ngoài chơi.”
“Cục cưng, anh đi đón em.”
“Hả?” Nhất Thế cuống lên, vội vàng từ chối “Không cần đâu, em tự đi về được rồi.” Cô vừa mới kiểm tra sức khỏe và siêu âm xong, đang chờ kết quả.
“Anh sắp đến bệnh viện Đông Phương rồi, ngoan, không được đi đâu hết.” Nói xong Tống An Thần ngắt điện thoại, khuôn mặt tươi cười hòa nhã, toàn thân toát ra hơi thở ấm áp như gió xuân.
Lúc nãy anh còn đang tức nên không suy xét nhiều câu nói của Hòa Tấn, nhưng nháy mắt đột nhiên nhớ ra tuần trước mình bị bắt nhịn cả tuần, vừa mới được dỡ bỏ cấm vận không lâu, sao Nhất Thế có thai mà đi phá được? Có lẽ Hòa Tấn thấy Nhất Thế đến bệnh viện phụ nữ nên mới suy đoán mà thôi. Nhất Thế từng nói câu kia, làm Tống An Thần nghĩ đến một nguyên nhân khác.
Người phụ nữ ngốc nghếch này!! Tống An Thần càng nghĩ càng cười khổ, gương mặt tuấn tú nhuốm ý cười nhàn nhạt. Chưa từng có chuyện gì khiến Tống An Thần cảm thấy ngọt ngào mà lại bất lực thế này. Một người phụ nữ chịu sinh con cho một người đàn ông vốn đã là một loại hạnh phúc, người phụ nữ nghĩ trăm ngàn cách nỗ lực sinh con vì một người đàn ông là hạnh phúc không thể dùng từ ngữ nào để hình dung.
Tống An Thần bỗng cảm thấy con không quan trọng, Nhất Thế của anh mới là nguồn hạnh phúc lớn nhất của anh. Không có gì quan trọng hơn cô, đáng giá để anh theo đuổi.






Lúc Tống An Thần đến bệnh viện Đông Phương, Nhất Thế đang cúi gằm mặt ngồi trên ghế chờ kết quả, có vẻ khẩn trương, hai tay nắm chặt đặt hờ trên bụng, căng thẳng.
Tống An Thần nhìn bộ dạng thấp thỏm lo lắng của Nhất Thế không nhịn được bật cười, sải bước đi tới chỗ cô, ngồi xuống bên cạnh, quàng tay qua ôm cô vào lòng, dở khóc dở cười: “Ngốc quá.”
Không có gì quan trọng hơn việc có cô ở bên.
Nhất Thế chôn mặt trong lòng Tống An Thần, chớp mắt mơ mơ hồ hồ nói: “Chưa có kết quả, xét nghiệm còn tốn một ít thời gian nữa.” Trên người Tống An Thần có mùi của bệnh viện, mùi cồn nhạt nhạt với mùi thuốc không nồng lắm, Nhất Thế rất thích mùi này, có cảm giác an toàn vô hình.
“Chúng ta về nhà thôi. Mấy cái đó không quan trọng.” Tống An Thần vuốt tóc cô, nắm tay cô đi ra ngoài. Nhất Thế hơi chần chừ nhưng cũng theo lời anh, mặc anh kéo đi.
Tống An Thần chở Nhất Thế về dưới nhà, trước khi đi còn tặng cho cô một cái googbye kiss, làm Nhất Thế vừa thẹn vừa >_






Tiệm chụp hình Thiên Đô nằm ở vị trí hết sức đắc địa. Bốn phương tám hướng, tiếp xúc với ngã tư, có thể nói là địa điểm bắt mắt nhất, song Thiên Đô nổi bật nhất không phải vị trí của nó mà là nhiếp ảnh gia. Nghe nói nhiếp ảnh gia này từng nhận được rất nhiều giải thưởng nhiếp ảnh, trong đó cao nhất là giải thưởng của Orsay. Giải thưởng quốc tế này đã đưa tiếng tăm của tiệm lên đỉnh cao không ai đọ nổi. Có điều, đây là lần đầu tiên Nhất Thế biết tới nó, đúng là ếch ngồi đáy giếng.
Tống An Thần chở Nhất Thế tới nơi đã hơn mười giờ sáng. Lúc này mặt trời chói chang, nắng rọi trên đầu, sóng lòng cũng dâng cao. Tống An Thần cùng Nhất Thế bước vào tiệm thì thấy bà Tống chờ ở đó đã lâu. Hôm nay bà mặc một cái áo khoác nilon màu tối, bên trong mặc áo bằng vải chiffon. Tuy rằng đã hơn nửa đời người nhưng vẫn còn phong vận như năm nào. Bà Tống cười tít mắt đi lại, không nói câu nào liền kéo Nhất Thế lại ngắm một lượt, sau đó vuốt bụng cô “Ừ, may mà bụng chưa nhìn thấy rõ, mặc áo cưới An Thần lựa nhất định rất đẹp.”
Nhất Thế vừa nghe tới vấn đề “bụng lớn nhỏ” đột nhiên cảm thấy luống cuống, tái mặt. Tống An Thần tinh nghịch nháy mắt với cô, tỏ vẻ an ủi, sau đó quay sang nói với bà Tống, “Mẹ, đừng làm trễ giờ của nhiếp ảnh gia, bọn con dự định chỉ cần hai tiếng thôi.”
Bà Tống trề môi, lườm con, giả bộ nói “


Teya Salat