
Tác giả: Cẩm Trúc
Ngày cập nhật: 03:29 22/12/2015
Lượt xem: 1341117
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1117 lượt.
khi nhắc tới Nhất Thế đã giật mình thế nào, còn nhớ rõ câu nói đó “Mấy ngày trước, có một cô bé tới nạo tử cung. Cậu không thể tưởng tượng được đâu, vì chạy bộ mà sinh non, còn tự mình giải quyết. Thế mà cô bé ấy nói rất thản nhiên, đi toilet, ra máu, đứa bé trôi ra theo, tôi tưởng không sao. Trời ạ, cô bé đó đúng là quá tự tin vào mình mà.”
Mà anh cũng bị Nhất Thế làm hoảng sợ, sao cô không biết yêu thương mình như thế? Nạo tử cung làm tử cung tổn thương rất lớn, vốn không cần phải nạo.
Tống An Thần cứ im lặng, cuối cùng lãnh đạm nói: “Cám ơn anh đã nói cho tôi biết.”
Ngôn Hoành mỉm cười, tận sâu trong đáy lòng còn một bí mật không ai biết.
Sư huynh Ngôn Hành
Lần đầu tiên Ngôn Hành nghe đến tên Nhất Thế không phải là vào ngày nhập học mà nhờ một cơ hội ngẫu nhiên. Năm đó nghỉ hè, anh về nhà ở thủ đô. Ba anh là nhân viên ngoại giao, tháng trước nhận quyết định chuyển đến Mỹ, chức vụ tăng hai bậc, chuyện đáng ăn mừng. Mẹ Ngôn Hành là người vui nhất, bởi vì bà rất sính ngoại.
Một tối, dì chuyển nhà đến thành phố B trở về, khóc như mưa trước mặt mẹ Ngôn Hành. Anh vốn không thích quan tâm chuyện không đâu, thức thời trốn về phòng chơi vi tính.
Không biết chơi bao lâu, khát nước, muốn xuống lầu rót ly trà, đi ngang qua phòng khách nghe được một câu: “Chị họ, chị nói anh rể giúp em trị Tống Chính và tên Diệp Thiên Minh kia đi. Một thời gian nữa bọn chúng sẽ tranh cử, em muốn cả hai thân bại danh liệt. Thiếu chút nữa thì em mất Nhược Hàm rồi, nó là cuộc sống của em đó. Nếu không có con yêu tinh Diệp Nhất Thế bám lấy thằng nhãi nhà họ Tống, Nhược Hàm nhà em cũng không ra nông nỗi này. Mỗi lần nhìn vết sẹo trên tay Nhược Hàm, lòng em đau như dao cắt. Con ranh chết tiệt Diệp Nhất Thế kia không biết bây giờ vui cỡ nào nữa, hại con gái em thành thế này.”
Mẹ Ngôn Hành an ủi: “Chuyện này chị nói anh rể lưu ý một tiếng là được ấy mà.”
Ngôn Hành đứng ngoài cửa, trong đầu vang lên mấy chữ mấu chốt: ba anh định trừng trị người khiến dì không vừa mắt, tên là Tống Chính và Diệp Thiên Minh. Còn có một con yêu tinh tên Diệp Nhất Thế, chỉ thế mà thôi.
“Diệp Nhất Thế.” Một y tá từ phòng nạo thai đi ra, gọi lớn.
Lúc anh thấy cô bé con nước mắt lưng tròng, co rúm trong một góc, bên người tay xách nách mang bao lớn bao nhỏ ngẩng đầu lên, luống cuống nhìn chung quanh, anh nghĩ, đây mà là yêu tinh sao? Không giống, không giống chút nào.
Dáng vẻ yêu tinh không phải như vậy. Trong tưởng tượng của anh, yêu tinh phải có đôi mắt hồ ly, gương mặt tươi cười quyến rũ, ánh mắt hút hồn, bộ dạng lẳng lơ, Không giống bộ dạng như con nai con bị thương, lo lắng sợ hãi, tội nghiệp vô cùng trước mắt.
Lòng anh không ngừng phủ nhận. Tuy vậy anh biết cái tên Diệp Nhất Thế này… rất đặc biệt.
Ngôn Hành lúc đó, chỉ hơi cảm khái một chút. Con gái, đến phòng phá thai, cộng thêm dáng vẻ cô, chắc hẳn là mang thai ngoài ý muốn, có lẽ là thiếu niên không biết gì mà mắc sai lầm, giận dỗi bỏ nhà đi hoặc là sợ ba mẹ mắng mà trốn đi?
Trong khi anh lấy tâm lý của người quan sát mà suy đoán, cô bé ấy lại bỏ chạy, ánh mắt hoảng sợ ấy thoáng hiện sự trân trọng khiến người ta không nắm bắt được, dường như cô không muốn bỏ đứa nhỏ.
Anh thảng thốt, ngạc nhiên bởi cô gái này.
Mỗi lần nhớ lại, Ngôn Hành không khỏi cười khổ. Thật ra Diệp Nhất Thế đúng là tiểu yêu tinh, cô không có dáng vẻ phong tình ma mị khiến đàn ông dâng lên xúc động nguyên thủy nhất, mà là tinh linh cắn xương nuốt cốt, từng chút một xâm nhập vào cốt tủy.
Còn anh, không có duyên phận với tiểu tinh linh này. Cô có quá khứ của cô, không có anh trong đó. Anh bỏ lỡ những năm tháng tươi đẹp đơn thuần nhất trong đời cô, mà trên người anh lại mang theo máu tanh.
Anh biết mình và cô không có duyên nợ.
Khi anh nhận được danh sách tân sinh viên do cán sự đưa, trên đó xuất hiện cái tên Diệp Nhất Thế, đến từ thành phố A, tim anh đập rộn lên, cảm giác sợ hãi không rõ nguyên nhân. Tiểu yêu tinh đó, lại có ngày xuất hiện cùng anh.
Ngôn Hành đứng chờ ở cửa trường học, nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn xách một đống đồ đạc lê từng bước tới. Anh cứ thế nhìn cô, đau lòng không nói nên lời.
Tiểu yêu tinh, hóa ra khiến người ta đau lòng đến thế.
Ngôn Hành không biết mình bị làm sao nữa? Rõ ràng sau này có thể không liên quan gì nhau, anh lại lừa cô, nói mình là đồng hương, xin cô số điện thoại. Anh không biết anh bị gì nữa, chỉ biết anh hơi khó chịu, không cách nào dằn xuống mong muốn giải quyết mọi chuyện thay cho cô, để cô không phiền não nữa, chỉ mong cô tốt hơn.
Ngôn Hành không tin nổi, bề ngoài yếu đuối như thế, đối mặt với việc sinh non cô lại trấn tĩnh như vậy. Có lẽ đó là bí mật sâu kín nhất trong lòng, cô không muốn người khác biết, cố gắng giữ bình thản, song chung quy giấy không gói được lửa.
Anh biết, càng đau lòng hơn.
Anh nghĩ, vì chuyện đó, anh không bỏ rơi cô được.
Có lúc, anh thường nghĩ, vì sao lại đau lòng cho cô như thế? Là vì lần đầu tiên nghe th