
Tác giả: Cẩm Trúc
Ngày cập nhật: 03:29 22/12/2015
Lượt xem: 1341111
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1111 lượt.
ấy tên cô đã phán cô là yêu tinh, đến khi gặp mặt lại thấy khác xa so với tưởng tượng? Hay là vì ngày đón tân sinh viên, nhìn cô vất vả lê từng bước từ đằng xa? Hoặc cũng có thể, là khi anh đi tới trước mặt, tiện tay nhấc hành lý của cô lên, hỏi bâng quơ “Em tên gì?”
“Diệp Nhất Thế.”
Có lẽ, vì ba chữ không thể đề cập đó. Diệp Nhất Thế… tiểu yêu tinh đó.
Anh biết rõ không có khả năng. Lớp kén đó không thể bóc ra, cũng tuyên bố rõ ràng, anh và cô tuyệt đối không có khả năng.
Một người vốn dĩ là khách xem kịch, đặt chân vào show diễn, kết cục sớm đã định sẵn rồi. Nhưng vì sao Nhất Thế lại hỏi: sư huynh, anh thích em sao?
Ngôn Hành không cách nào trả lời. Anh chưa từng nghĩ ngày này sẽ đến, anh chỉ muốn tốt với cô, vậy là đủ rồi. Anh luôn ép mình không được nghĩ đến, rốt cuộc có thích tiểu yêu tinh không. Anh muốn bứt ra, vì thế năm cuối cùng anh chăm sóc cô, nói mình có bạn gái rồi.
Có lẽ anh tự lừa mình dối người, anh biết rõ bản thân hơn ai hết, mình quyến luyến tiểu yêu tinh tới mức nào?
Cách biệt vài năm, anh cho là mình đã buông được, mẹ sắp xếp cho anh một cô gái con nhà cán bộ cao cấp, hiền thục nhã nhặn, không tệ. Anh cũng không có yêu cầu gì, luôn luôn hờ hững, với chuyện này cũng là gió thoảng mây trôi. Chỉ có tiểu yêu tinh trong lòng mới khiến anh thoáng thương tiếc.
Cô gọi điện thoại cho anh nói, cô muốn đến thành phố B.
Anh nối tiếp lời cô: anh cũng ở thành phố B. Thật ra anh về quê, có điều quê anh ở thủ đô mà thôi. Thậm chí không có lấy một chút chần chừ, anh bay ngay tới thành phố B, sắp xếp sẵn mọi thứ, chờ tiểu yêu tinh của anh.
Anh chỉ muốn bù đắp mọi khổ sở trước đây của cô, chỉ thế mà thôi, không có yêu cầu gì.
Ngôn Hành biết trúc mã Tống An Thần của cô. Anh nghĩ, rốt cuộc anh cũng có thể xuống đài. Bởi vì, cùng là đàn ông, anh nhìn thấy rất rõ ràng, ánh mắt phức tạp đó có bao nhiêu thâm tình.
Anh nghĩ, anh thua không hẳn vì thâm tình mà thua bởi thời gian, thua bởi ông trời khéo trêu ngươi. Anh sẽ không bao giờ thắng thì thua cái gì? Vì thế, khi bọn họ làm việc chung, anh chỉ đơn giản cười, và cười, cười đến nỗi mắt híp lại thành một đường thẳng.
Gương mặt tươi cười, hoa xuân đua nở.
Ngôn Hành cảm thấy Tống An Thần là tên đàn ông nhỏ nhen. Đúng là một kẻ rất hẹp hòi. Anh chỉ đơn giản là sư huynh của cô mà thôi, thế mà cậu ta vẫn không yên tâm. Tình nguyện bỏ qua cơ hội tốt như thế, chắp tay nhường cho anh, đẩy anh đi thật xa.
Vốn dĩ danh sách đi Pháp du học điền tên anh ta, học trò đắc ý của giáo sư Chu nhưng cậu ta lại từ chối, chỉ đích danh anh thay thế. Anh biết chuyện, muốn cười mà cười không nổi, đặc biệt là cảm thấy người sáng suốt như Tống An Thần sao lại trẻ con như thế, sốt ruột đuổi tình địch đi? Mặt khác anh cũng có phần bất lực, chí ít cậu ta có quyền bảo vệ lãnh thổ của mình, còn anh, cái gì cũng không có.
Ngôn Hành gần như không có ý kiến, rời đi, có lẽ là cho mình thời gian giải thoát tốt nhất. Không phải có người nói, thời gian là liều thuốc chữa lành vết thương tốt nhất ư? Anh nghĩ, mình cũng nên kiểm chứng lời khuyên đó.
Ở Pháp, anh học rất nhiều, sinh hoạt cũng rất phong phú. Mỗi ngày đều mở hộp thư viết cho cô kể những chuyện vụn vặt hàng ngày, dù cô không trả lời, anh vẫn mở hộp thư mỗi tối, sau đó lại viết thư gởi đi. Nó đã thành thói quen, thói quen của anh đối với cô.
Đến khi mẹ nói Nhược Hàm bị bệnh, đúng chứng bệnh thuộc chuyên môn của anh, kêu anh về một chuyến, người nhà vẫn yên tâm hơn. Kỳ thật, anh đã về thành phố B từ lâu nhưng không nói cho cô biết. Điều trị cho Lâm Nhược Hàm ở bệnh viện Hòa Hiệp mấy ngày, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà nói cho Nhược Hàm biết một số chuyện, liên quan đến Nhất Thế. Nhược Hàm rất thê thảm nhưng không phải chỉ mình cô ấy là người bị hại. Vì cô ấy, có khả năng cả đời Nhất Thế không thể có con, nhà tan cửa nát. Còn Tống An Thần mấy năm nay cũng chẳng khá hơn. Cần gì tiếp tục hận thù chứ.
Nhược Hàm không nói gì, chỉ bảo anh “Giúp em làm thủ tục chuyển viện, em muốn đến bệnh viện số 3, nằm ở khoa Tống An Thần.”
Ngôn Hành mỉm cười gật đầu.
Tiểu yêu tinh kia, chắc hẳn tốt đẹp rồi.
Anh nghĩ, có lẽ anh sẽ không về thành phố B nữa, ở đó không có nhà anh, không có cội nguồn. Cái gì cũng không. Anh nghĩ, anh nên đi một chuyến, gặp một người, người đàn ông vì người nhà anh mà chịu khổ.
Ba của Diệp Nhất Thế, Diệp Thiên Minh.
Khi anh gõ cửa, giây phút nhìn thấy một ông già tinh thần quắc thước ra mở, tâm tình căng thẳng của anh thả lỏng đi rất nhiều, có thể nói là vui sướng, anh nói mình là sư huynh của Nhất Thế, vì sắp ra nước ngoài, nóng lòng tặng quà cưới nên mới đến đây.
Sau đó anh và Diệp Thiên Minh nói rất nhiều chuyện. Diệp Thiên Minh là người đàn ông rất khéo miệng, mỗi lần Diệp Thiên Minh cười với anh, anh cứ cảm thấy áy náy, tảng đá trong lòng không cách nào gỡ bỏ, đè anh không thở được.
Anh cảm thấy có một số chuyện không cách nào cho qua được, cho dù mãi chuộc tội thì vẫn không vượt qua được chính mình. Anh chính là người như thế, không thể mắc nợ đượ