
Tác giả: Hồng Sakura
Ngày cập nhật: 04:28 22/12/2015
Lượt xem: 134861
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/861 lượt.
.nhưng rõ ràng,
tôi thấy anh ta nhìn tôi!! Why??? Bộ có gì đáng xem lắm sao! ><
"Làm sao đây... Diệu đã về, Phong cũng về..."
Mai nói khi anh Lam đã lấy xe ra và đậu sát xe của DJ, nhìn chúng tôi
nó cắn móng tay 1 lúc rồi mỉm cười bảo.
"Anh ba chở Giang nhé, em sẽ ngồi xe anh Huấn."
Điên à??
Sau chuyện vừa xảy ra, nó tưởng tôi còn đủ mặt mũi để mà nhìn Hoàng tử?
chứ đừng nói là ngồi cùng xe với anh...
Nó tưởng tui sẽ thầm cảm ơn vì lời đề nghị của nó chắc??
Dù ko giận Mai, nhưng tôi cũng ko thể chấp nhận cái ý kiến của nó lúc này.
Arghhh!! còn Diệu nữa, nó chỉ biết có C.K, C.K, Kiệt, Kiệt...
đành đoạn bỏ về và để tui bơ vơ thế này đây!
Họ sẽ ko để tôi đi xe ôm...
Ko còn cách nào khác,
khi mà tất cả con đường đều đau khổ, thì phải chọn con đường ít đau khổ nhất.
"Ko. Em sẽ theo xe anh Huấn"
Khi nói 2 chữ "anh Huấn", tôi thấy sao mà khó khăn, ack ack..
nhỏ Mai thì trân trối nhìn tôi... Nó ko hiểu hay sao chứ!!
"Thế cũng được."
Cả Hoàng tử Lam và Cướp biển Huấn đều đáp đồng lọat. O_*
Sau khi đột ngột rẽ phải ở ngã tư khiến công chúa Mai và Hoàng tử Lam đều gọi í ới,
Gã DJ chở theo 1 con ếch chỉ biết cúi gầm mặt...
đến cái địa chỉ trên lòng bàn tay nó..
............
"Ngồi đây giữ xe, tôi sẽ ra ngay"
Khi anh ta định nắm tay tôi và lôi lần nữa,
Tôi nhanh chóng né tránh và bước vào trước. Tôi thù cái vụ bị nắm tay kéo đi lắm rồi.
Tay này chỉ để bạn trai nắm đi dạo trong công viên thôi cơ mà!!
TT__TT
"Cho tôi 2 phần spaghetti"
DJ Huấn nói ngay lúc vừa gặp anh phục vụ ở quầy bar,
và anh này gật đầu cái rụp sau khi cúi chào khúm núm.
"Tại sao ko ghé nhà ai mà ngồi ngoài đó?"
"......ko biết."
"Em thật là 1 cô gái lạ lùng"
"......"
Lạ lùng? Có gì lạ lùng? -__-
Và tại sao gã lại trở nên dịu hẳn thế kia?
Hah có lẽ tôi đã đi đúng đường...càng phản kháng, gã càng căng hơn.
Lấy nhu chế cương... yeah..
"Có biết đây là gì ko?"
Vừa nói, anh ta vừa móc trong túi ra cái vật ban nãy đã mua ở tiệm nhạc cụ,
Đó là 1 chiếc kèn nhỏ cỡ chiếc lược, hình chữ nhật dài.
Hình như, ngày xưa bé tôi có lần đã thấy nó ở nhà nội...
"Loại kèn này là đồ cổ. Rất ít ai có. Phải nhờ người quen chỉ chỗ mới mua được"
"Chỉ có vậy mà anh phải vội vã đến?"
"Nếu đến chậm, họ sẽ bán mất."
Rồi, gã đưa chiếc kèn lên miệng và bắt đầu thổi..
Khác với tiếng đàn, tiếng nhạc từ chiếc kèn ấy cứ đơn độc, da diết thế nào ấy..
Nhưng rất dễ chịu, nhất là vào buổi trưa như bây giờ..
Tôi bỗng thắc mắc..
"Anh vừa chơi được đàn Piano, vừa thổi được kèn.. anh có thể chơi bất cứ thứ nhạc cụ nào àh?"
"Ko phải tất cả. tôi chơi Guitar, Piano, Trống.. Saxophone cũng biết chút chút. Nhưng cái thứ này thì ko phải là -chơi nhạc--, hiểu ko, cô bé?"
Dứt lời, gã đặt chiếc kèn vào tay tôi, và hất hàm.
"Thử đi. Em cũng có thể thổi được"
Thật à? Tôi có thể à?
Hồi nhỏ tôi cũng thích cái này lắm, nhưng ko dám đụng đến đồ của ông..
Cái vật lạnh lạnh trên tay tôi trông hay hay làm sao..
Tôi đưa nó lên và thử..
[Phr..phin-phinnn phen'>
"Hahhaha........"
Gã và anh phục vụ cùng cười khi nghe âm thanh tôi vừa tạo ra từ chiếc kèn.
>< Thế mà bảo tôi có thể! Tôi dằn cái kèn xuống bàn và đẩy trả cho gã DJ với bộ mặt quê 1 cục. Anh ta thôi cười và cầm chiếc kèn lên, kéo ghế lại gần tôi. "Ko khó đâu. Em hãy nhìn đây, chỗ này là âm cao, còn đây là âm thấp... " "......" "Đừng thổi như thổi bong bóng. Hãy lấy hơi dài và điều tiết nó..." "-__-..." "Chơi cái này ko cần biết gì về nhạc lý. tôi chỉ thổi đại mà vẫn thành 1 âm điệu nghe lọt tai.." ......... Tôi gật gù và lắng nghe bài giảng say sưa, tự nhiên, gã ko còn đáng sợ nữa.. Tôi dần quên đi chuyện đã xảy ra hồi sáng... "Đây, 2 Spaghetti!" 1 chị tiếp viên trong trang phục mát mẻ bê cái mâm ra và đặt 2 đĩa mì xuống bàn. Tôi cầm đũa lên và ăn ngay. Ahhh...tôi đói.T__T "Anh Huấn, lâu quá chời! em chờ mãi... ai đây? Em gái hử?" "Ko. Một designer trong studio" "Đồng nghiệp à? Khó tin quá! Anh chuyển qua cua nai tơ àh?" "Cô ko thể để chúng tôi ăn được sao?" Chị tiếp viên bĩu môi bỏ đi sau khi lườm tôi, đang ngậm 1 họng mì.. Cái cách mà DJ nói, như là băng ở Nam Cực! Tôi cũng thấy vẻ e sợ trên mặt chị ấy.. "Anh chàng trẻ con ấy...bạn trai à?" "yah? Ah.. Ko." "Anh bạn đó hợp với cô em đấy. Quên thằng Lam đi. Ko có kết quả đâu" "?? tại sao?" Tôi chợt nhận ra, câu hỏi vừa rồi chẳng khác nào thừa nhận rằng tôi thích anh Lam.+__+ Nên thế là tôi lại cúi mặt và ăn...ăn...cứ ăn. Nhưng... tại sao??? "Tôi ko thích nói chuyện người khác. Hãy nghe lời tôi, trước khi ôm khổ." Nói rồi, gã đứng dậy đi vào trong...chắc đi toalet. -__- Tôi cũng vừa ăn xong đĩa mì.. Cánh cửa chính quán bar mở ra và 1 ông bặm trợn bước vào, Theo sau là 1 thanh niên trẻ mặc áo sát nách có xăm hình.. .. "Ah..sớm dzậy, anh Sáng?" Anh phục vụ đang lau mấy cái ly niềm nở chào đón vị