
Từng Có Một Người Yêu Tôi Như Sinh Mệnh
Tác giả: Hồng Sakura
Ngày cập nhật: 04:28 22/12/2015
Lượt xem: 134879
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/879 lượt.
"Dạ...?"
"Đi mua cái bóng đèn coi, nó die rồi"
"Con đang học bài......"
"Đi lẹ rồi về!!!"
"Ư ư... <__< tôi định mở miệng đính chính, nhưng tay hắn siết chặt bàn tay tôi.. "Ừh.. xinh chứ..con bé tên...gì?" "Giang ạ!" "Giang... thằng Kiệt thật giỏi... có bạn gái dễ thương thế...này.... ngoại có thể yên tâm ra đi......" "Vớ vẩn, ngoại phải sống khỏe để ăn đám cưới con!!" Hắn quỳ xuống cạnh giường, và nắm lấy tay bà,, bà thì nhẹ nhàng đưa tay lên xoa đầu hắn... mỉm cười yếu ớt.. tôi bỗng nhớ... bà nội quá.. hic hic... Nội ơi.. nội cũng giống bà đây, cũng hiền từ và thương tôi, trong khi ông nội thì khó đăm đăm.. bà nội luôn bênh vực tôi khi tôi bị ông rầy... Nội tôi mất hồi tôi mới chín tuổi.. "Gia..n.g.." "huh? yah...?" "Cháu dễ thương lắm..." "Hihi... yeah... bà cũng dễ thương lắm ạ!^-^" "huh..? haha..." "Hahaha..." Bà và mọi người đều cười sau câu nói của tôi, +__+ hắn thì nhìn tôi rồi cũng khẽ cười ... dù mặt thì hơi nhăn.. hắn kéo tôi xuống...thì thầm.. "Ai lại dùng chữ \'dễ thương\' để khen bà chứ? >
"Kệ tôi... -__-"
"Làm tôi xấu hổ quá!"
"huh?xấu hổ cái giề??"
"vì..."
Hắn định đấu khẩu tiếp với tôi, nhưng bà hắn ho vài tíêng,
thế là hắn quay sang vuốt ngực bà mãi..và bỏ mặc tôi. TT__TT
"Nào...nào... ngoại đã thấy bạn gái con rồi, ngọai ngủ nhé..."
"...... nhớ giữ đấy......làm mất con bé là ngoại...... đánh đòn..."
"Okay...biết gòi...ngủ đi nào..."
Nhìn cảnh này, sao mà...tôi ko còn ghét hắn nữa..
thậm chí tôi lại thấy hắn dễ thương làm sao...TT___TT
Chú đang ngồi bỗng đứng lên.
"Cháu uống gì chứ?"
"Ah..ko ạ. cháu về bây giờ..cảm ơn chú"..
"Ah... cháu chưa thấy nhỉ."
Nói rồi chú ấy đi tới chỗ giá vẽ có để sẵn tập giấy..
chú ngoắc tôi tới.
Tôi bước lại sau khi đặt ly nước xuống bàn,
và nhìn vào bức tranh mà chú vừa giở lên cho tôi xem.
Trong đó, 1 cô gái tóc đuôi gà vận tạp dề..
đang làm bếp..góc bếp... của nhà tôi!!! Argh!
Cô gái trong tranh... chính là tôi. O__o
dĩ nhiên, cô ấy trông hay hơn tôi bây giờ.. với quần short ngắn và đôi dép lê,
+___+
Tôi đỏ cả mặt...
vừa lúc hắn trong phòng bước ra, nhìn thấy chúng tôi đang ở trước giá vẽ..
thì hắn cũng...đỏ mặt luôn..y như tôi...Ahhh..
Hắn tỏ vẻ bực mình và nhào tới dẹp bức tranh đi.
"Sao lại coi đồ của người ta??"
"uh hu..um..."
"Là cậu cho Giang xem đó. Vẽ bạn gái mà ko muốn cho cô bé xem là sao?"
Chú nháy mắt cười còn hắn và tôi thì im thinh như bị ai dán băng keo ở miệng..
"Tôi đưa you về!!!"
Hắn kéo tay tôi đi làm tôi phải gật đầu chào chú ấy trong vội vã,
hai đứa bé thì vẫy tay với tôi. chúng rất dễ thương...
Huk Huk...
"Khoan..làm gì chạy nhanh vậy?"
"Oh..uh...vậy thì đi bộ -__-"
"Bà...bệnh à?"
"Uh."
"Đó là cậu ruột?"
"Uh."
"Còn những người kia?You sống ở đó à? Ai là mẹ? Ba you đâu? Hai đứa bé..."
"Trời ạh...hỏi gì kinh thế? Điều tra nhân khẩu à??"
"Huh...um..ko..thích trả lời thì thôi -__-"
"2 nhóc là con cậu. Người ngồi cạnh là mợ, chị áo xanh là y tá."
"Ah...thế còn...?"
"Đừng hỏi những chuyện khác.."
"Okay.."
vì tôi cũng là người ko thích người ta hỏi chuyện gia đình,
nên tôi hiểu và cũng thôi dù rất thắc mắc..
chắc khi hỏi tôi trên xe búyt, DJ cũng thắc mắc y như tôi bây giờ.
"Nếu tôi đi, you có buồn ko?You có muốn tôi ở lại?"
"Đi à? -__-..?? Ey!!! Giấy tờ..vé máy bay đang ở nhà tôi!!!"
"Hey, trả lời câu hỏi đi chứ??"
"Hah..??"
Buồn à? Có.. muốn hắn ở lại?...muốn!
nhưng mà... ko thể nói được điều ấy. Đó là học bổng lớn, và còn..tương lai của hắn.
"Bà you sẽ buồn lắm.."
"Tôi hỏi YOU CƠ MÀ!!"
Hắn quát lên phá tan sự tĩnh mịch của con hẻm vào nhà tôi..
ánh mắt hắn...kỳ cục quá. Nó làm tim tôi đập liên hồi..T__T
tôi cố tỏ ra tự nhiên, nhưng ko thể..
"Tôi..à?..uh...buồn.. tôi..ý tôi là.."
"Là sao???"
"Tôi ..cũng sẽ buồn. Nhưng ko muốn you ở lại. Hãy đi, vì đó là cơ hội you đã giành được.."
Hắn cúi mặt và thở ra 1 hơi nhẹ..
có vẻ hắn ko hài lòng với câu đáp của tôi??
Ôi sao mà rắc rối nhức đầu với tên Bodyguard này quá..><
Tôi bắt đầu run khi về tới cửa nhà..
Argh..chết rồi..cái bóng đèn của dì!!! Tại hắn tất cả...!!
tôi bất chợt đánh vào vai hắn rõ mạnh..!
"AHH!!Gì dzậy????"
"Dì sẽ giết tôi...you đã bắt cóc tôi!! Ôi làm sao..tiệm bóng đèn đóng cửa gòi!!"
"Huh? Bóng đèn?"
Dì Út xuất hiện ở cửa với sát khí cao ngút,
tôi sợ hãi núp sau lưng hắn.. hic hic... hắn phải chịu trách nhiệm trong vụ này!
"Chào dì ạ!^-^"
"GIANG ĐÂU?!?"
"Dì...làm con sợ..."
"Ah..dì ko la con, con Giang nó...??"
"Xin lỗi dì..vì con đã đưa Giang qua nhà...bà con muốn gặp.."
"Huh?"
.........
Hắn thực sự là bodyguard của tôi. -__-
sau vài câu giải thích, dì đã cười vui vẻ và còn cho hắn 1 cái bánh ú lá tre đem về! O__o
tôi thì đã lỉnh vào nhà và trốn luôn trong phòng..
quên cả trả lại giấy tờ hộ chiếu của hắn.
............
Tối đó hắn nhắn ti