
Tác giả: Hồng Sakura
Ngày cập nhật: 04:28 22/12/2015
Lượt xem: 134802
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/802 lượt.
án lại mở bài Crying girl của Solo...
DJ ngoắc anh phục vụ..
"Anh đổi bài khác được ko?"
"Xin lỗi anh... Có nhiều người đề nghị bài này..."
DJ khẽ gật đầu và gọi 2 ly café đen..
Arghh... Thật chẳng galant gì cả, anh ta thậm chí chẳng cần biết tôi muốn úông cái gì.
Café đen??? ><
"mặt em sao thế? Cứ như bị ai móc túi vậy"
"Anh chứ ai!! Quá đáng hết sức. Em có thích uống café đen đâu??"
"Uống rồi sẽ thích."
"><......... sao anh kêu đổi bài vậy? Sao lại ko thích bài chính mình viết chứ!!"
"Khi nó trở thành công cộng, tôi có cảm giác nó ko còn thuộc về tôi nữa."
"Nhưng...nó hay mà..."
"Tôi chỉ thích cái gì của riêng mình. Chỉ có tôi sở hữu thôi..."
"Ích kỷ hết biết!!"
Ly café của chúng tôi được mang ra,
tôi nhìn nó mà chẳng muốn uống tới...hichic...
Tôi thích trà sữa!!
"Tôi sẽ sang Pháp tuần sau."
O___o
"Hả?? Sao tự nhiên lại đi...??"
"Múôn thì đi. Tôi chán ở đây rồi."
"Còn... Studio thì sao??"
"Tôi đã giới thiệu 1 DJ mới cho thằng Lam... Nó cũng đã ok"
".........đột ngột quá àh..."
"Em lớn rồi, chắc ko cần tôi bảo vệ nữa."
"........."
"Còn nhớ tôi đã hứa sẽ bù cho em 1 thứ khác thay cho chiếc kèn ko?"
"Yeah...... Hãy ở lại đi mà..."
"Đừng ngốc... cầm lấy cái này."
DJ đặt 1 bao thư lên bàn và đẩy về phía tôi,
đó là cái gì? Tiền ư? -____-
Bao nhiêu? Sao cho tôi tiền?? +___+
Tôi tò mò mở ra xem, hy vọng ko phải tiền...
nếu là tiền ko phải cả câu chuyện thật là lãng xẹt hay sao?? TT___TT
Vé máy bay. Chuyến đi London. Cuối tháng. Ngày về OPEN.
Tôi ngỡ ngàng vẫn ko hiểu DJ đang muốn...gì nữa.
Tôi nhìn anh ta với 2 cặp mắt ếch...ngơ ngơ ngáo ngáo...
"Hãy tìm cậu ấy. Bạch mã hòang tử của em."
".... em ko hiểu??...em sang đó làm gì?"
"Tôi ko biết. Nhưng em ko thể ở đây khi tình yêu của em ở đó. Hãy đi và trở về cùng nhau."
Tôi bắt đầu hiểu ra, rằng DJ múôn tôi can đảm đi tìm tình yêu của mình,
tại sao anh lại phải làm thế? Khi mà...anh cũng yêu em??
"Ko cần đâu... Em và hắn... có 1 trở ngại lớn ko thể vượt qua.."
"Nghe này, cô em của tôi, nếu chỉ có 1 người thì khó, 2 người thì trời có sập cũng đỡ nổi."
".... làm sao có thể...??"
"Hãy tin vào tình yêu. Sức mạnh của nó lớn hơn bất cứ thứ gì."
.........
Sau cùng, tôi cũng cầm tấm vé của DJ.
Và nhìn thấy anh cười... Nụ cười buồn...nhưng rất thanh thản..
Có lẽ DJ hiểu tôi...... hơn ba, hơn mẹ, hơn Mai...
hiểu rằng tôi ko thể yêu 1 ai khác......
Lý do của trăm điều DJ làm cho tôi, chỉ có 1,đó là vì...anh yêu tôi. T___T
Tôi biết...
Dù DJ ko nói ra, và tôi nghĩ anh sẽ ko bao giờ nói ra.
............
Chúng tôi rời quán café để trở về Studio lấy xe...
DJ vẫn đi 1 cách cô độc, phía trước, ko sánh bước cùng tôi...
lẽ nào...anh ko tìm được 1 ai khác để yêu hay sao...DJ của em??
"DJ àh...."
Anh quay lại. Nhìn tôi... "Huh??"
"Em...ôm anh được ko?"
DJ hơi bối rối cúi mặt và mím chặt môi... ko đáp...
chỉ khẽ giơ 2 tay ra... tôi đi chậm tới và...ôm anh...
Tôi lại khóc. Khóc ko phải vì đau khổ, ko phải vì uất ức, tức tối...
mà khóc vì cảm động... vì... tôi cũng thương DJ biết bao...
chỉ tiếc nó ko phải là tình yêu..
"Ước gì... em có thể yêu anh..."
...........................
DJ đi trước tôi 2 ngày. Và nhất định ko cho tôi tiễn anh.
Tôi đành ở nhà, sau khi nhờ Mai đưa cho anh 1 món quà nhỏ...
Đó... là 1 chiếc Piano mô hình bằng gỗ... khi đi ngang phố mỹ nghệ..
tôi đã mua cho riêng anh.
Hình ảnh của DJ ngồi chơi đàn hôm ấy, đối với tôi là hình ảnh rất tuyệt vời.
Ko bao giờ tôi có thể quên...
...............
Lấy hết tiền dành dụm, cộng thêm tiền ba tài trợ TT___TT
Tôi sang Luân Đôn. Một thân 1 mình.
Có lẽ, tôi tin vào lời của DJ.
Đến khi tôi đã đặt chân xuống phi trường, tôi cũng ko tin rằng mình vừa quyết định đi tới đây.
Arghh... nhưng..vé máy bay...bỏ uổng... TT___TT
Lần theo số điện thoại mà cậu C.K đã đưa,
tôi tìm ra địa chỉ của Khu Ký túc xá trường đại học..
Và... có lẽ... ông trời...chơi tôi...
khi tôi đến tìm thì họ bảo rằng... những sinh viên tốt nghiệp rồi ko được ở đây nữa.
Họ vừa rời khỏi hồi... tuần trước.
"So...do you know where they move to?"
"Sorry...I don\'t know!!"
.........Thế đấy.
Ko lẽ... tôi quay về???
..........................................
Tôi dĩ nhiên là ko về. Mặc dù có hơi lo sợ ở xứ lạ,
tôi vẫn quyết tâm tìm cho ra hắn...
Tệ 1 điều... tôi ko có số điện thoại của cậu hắn, để hỏi địa chỉ mới...
Hic hic...... dù sao...ở đây rèn luyện bản thân cũng tốt.
Tôi khó khăn lắm mới tìm được việc làm trong 1 xưởng tranh chép,
khả năng của tôi về vẽ màu nước cuối cùng cũng được phát huy...
họ trả tôi 1 mức lương vừa đủ trả tiền thuê phòng,
Còn để ăn uống và tiêu xài... tôi phải nhận làm thêm buổi tối ở 1 nhà hàng..
Công việc và cuộc sống bon chen để tồn tại kéo tôi đi...lúc nào ko hay...
tôi cũng ko còn nh