
Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương
Ngày cập nhật: 02:48 22/12/2015
Lượt xem: 1341483
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1483 lượt.
hành lễ với hắn, Hoắc Dương hỏi: “Nữ nhân đưa ta về đâu rồi?”
“Hồi tướng quân, hình như nàng đi rồi.”
Sắc mặt Hoắc Dương biến đổi: “Không có quân lệnh mà các ngươi dám thả người mặc y phục của quân địch đi!”
Hai quân sĩ lập tức quỳ xuống, run rẩy đáp: “Lúc tướng quân về dáng vẻ… rất thân thiết với nữ nhân đó, thuộc hạ tưởng là, tưởng là… nên không dám ngăn cản nàng.”
Hoắc Dương nhíu chặt mày, còn chưa mở miệng thì tia sáng trong khóe mắt lướt qua nữ nhân y phục màu xám đang đứng nhìn hắn cách đó không xa. Hai binh sĩ đang quỳ lập tức vui mừng hơn ai hết: “Tướng quân, nàng lại trở lại rồi!”
Tô Đài nhìn Hoắc Dương, ánh mắt trầm tĩnh như nước, nàng nhẹ nhàng gật đầu với Hoắc Dương, sau đó quay người rời đi. Hoắc Dương nắm chặt tay, trong lòng có vô số nghi vấn, lúc đầu hắn chính mắt nhìn thấy tên quân y mổ bụng nàng, nhưng bây giờ nàng vẫn còn sống, tại sao lại ở đây, tại sao… vẫn còn cứu hắn?
Hắn không tự chủ mà bước theo Tô Đài, rời khỏi quân doanh, Tô Đài từ từ bước về phía vùng băng tuyết mênh mông.
Gió lạnh của Tái ngoại mang theo tuyết bay như lông ngỗng quét qua khuôn mặt, hai người họ một trước một sau lặng lẽ bước đi trong trời đất trắng xóa. Hoắc Dương bỗng nhiên cảm thấy nữ nhân kia dường như sẽ hóa thành một sợi lông tơ bay đi trong thoáng chốc.
“Tô Đài.” Cuối cùng hắn không nhịn được mà lên tiếng gọi, nhưng ngoài tên nàng ra nhất thời Hoắc Dương không tìm ra được lời gì để nói. Tô Đài tiếp tục bước về phía trước mấy bước, bỗng nhiên khom người xuống, đào một cây cỏ màu trắng trong băng tuyết, loại thảo dược này trị liệu ngoại thương vô cùng công hiệu. Nàng vẫy tay với Hoắc Dương, ý bảo hắn tiến lại.
Giao thảo dược vào tay Hoắc Dương, ngón tay băng giá nhẹ nhàng tiếp xúc với lòng bàn tay ấm áp của hắn, hai người đều ngây ra.
Tô Đài nghĩ nếu nàng có thể quên đi quá khứ thì thật tốt biết bao, buông bỏ tất cả, cứ như vậy mà ở mãi bên cạnh hắn, nhưng điều đó là không thể nào, giữa họ đã bị sự phản bội ngăn cách, bị cái chết tách rời, quốc thù gia hận đan xen, nàng không có cách nào quên đi nên cũng không thể nào ở bên hắn.
Lúc này trong lòng Tô Đài đã sớm dấy lên trăm ngàn nghi vấn – “Tại sao không nhận hàng thư?” Tại sao lại khiến nước Từ diệt vong thê thảm như vậy, tại sao phải đuổi tận giết tuyệt, chàng không cần ta, cũng không cần con, chàng trung thành với Quân vương của chàng như vậy sao? Lùi nửa bước cũng không được sao? Hay vì chàng muốn báo mối thù ta phản bội chàng, muốn khiến ta không còn mặt mũi gặp tướng sĩ bá tánh nước Từ dưới địa phủ?
Lúc này thì tất cả nghi vấn đều không còn quan trọng nữa. Cho dù cuối cùng Hoắc Dương tiếp nhận hàng thư cũng không thể thay đổi được sự thật hắn diệt nước Từ.
Hắn phải trung thành với quốc gia của hắn, nàng phải bảo vệ Quân vương của nàng.
Tô Đài hoảng hốt tỉnh ngộ, thì ra ngay từ lúc bắt đầu, vận mệnh đã khiến họ yêu nhau nhưng không thể bên nhau.
Tô Đài phủi bờ vai đầy hoa tuyết của Hoắc Dương, giống như mùa hạ năm đó nàng lau mồ hồi trên trán hắn dưới bóng cây. Nàng cố cong môi mỉm cười, nhưng cuối cùng không thể không từ bỏ. Sự trầm mặc lan tỏa giữa hai người, cuối cùng Tô Đài nắm tay Hoắc Dương, để bàn tay hắn áp vào bụng mình.
Da thịt dưới lớp vải lồi lõm không bằng phẳng. Những nội tạng đó bất kể nàng xếp đặt thế nào thì chúng cũng không ngoan ngoãn mà dồn thành một đống, tố cáo sự thật rằng nàng đã chết.
Tô Đài nhẹ nhàng mở miệng: “Hoắc Dương, nó là con trai.”
Hoắc Dương run rẩy, rụt lại giống như bị phỏng. Tô Đài thuận thế thả tay hắn ra, nàng cúi đầu nhìn bụng mình xoa nhẹ, dù trên mặt không có biểu hiện gì, nhưng ánh mắt dịu dàng cũng đủ làm cho hơi thở của Hoắc Dương đau đớn.
Tô Đài muốn nói, đứa trẻ này giống chàng, rất khỏe mạnh, rất xinh đẹp. Nhưng sinh mệnh đã không cho nàng cơ hội lên tiếng nữa.
Nàng lùi về sau một bước, Hoắc Dương đưa tay ra kéo lại theo ý thức, nào ngờ tay hắn vừa chạm đến cánh tay nàng thì Tô Đài giống như bị vỡ vụn, mang theo yêu hận đã không còn tồn tại, theo gió lạnh hòa lẫn vào bầu trời tuyết phủ, phiêu lãng bay đi.
Ngay cả thời gian phản ứng cũng không có thì Hoắc Dương đã phải trơ mắt nhìn nàng tan biến trước mặt hắn.
Cảnh tượng này sau này hóa thành ác mộng của hắn, ngày đêm đeo bám, không cách nào xoa dịu được.
“Soạt” một tiếng, chiếc lược gỗ đào rơi trên tuyết, Hoắc Dương ngây ra. Trong chớp mắt lại thấy một cánh tay trắng xanh nhặt cái lược trên mặt đất, nữ nhân áo trắng này không biết xuất hiện từ khi nào, một thân áo trắng như hòa vào trời đất mênh mang. Nàng lấy ra một cây bút nhẹ điểm lên chiếc lược gỗ, nói như đang an ủi: “Con quỷ trong lòng ngươi ta đã mang đi rồi.”
Hoắc Dương thất thần.
Bạch Quỷ ngẩng đầu nhìn Hoắc Dương đang thất vọng, giọng nói lạnh lẽo mang theo chút vô tình: “Con quỷ của ngươi ta không lấy đi được.”
Từ đó về sau, nam nhân này không thể nào buông bỏ được hồi ức, cũng không thể nào gọi lại quá khứ trở về...
Chỉ còn lại tương tư thấm vào xương tủy, đau đớn tận tâm can.
Bị người ta vu khống là vô sỉ, Kí