
Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương
Ngày cập nhật: 02:48 22/12/2015
Lượt xem: 1341394
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1394 lượt.
xong, thân ảnh của lão đạo lập tức chuyển đến trước mặt Thanh Trụy, trong tay kết một đạo kim ấn, đánh mạnh vào ngực Thanh Trụy.
Thanh Trụy không đỡ cũng không tránh, thản nhiên nhận chiêu nay. Nàng nghe “cạch” một tiếng, một vết thương nứt ra từ ngực đến vai, thân thể của nàng bị thủng một lỗ.
Nhớ lại trăm năm trước nàng vất vả từng chút từng chút ngưng tụ đất sét để nặn thành thân thể này, Thanh Trụy thở dài trong lòng, mạng này kiếp này coi như đã đi đến hồi kết rồi…
Thanh Trụy hoa mắt, đến mặt của lão đạo nàng cũng không nhìn rõ, bỗng nhiên nàng cảm thấy một luồng khí ấm nóng phủ lên vai mình, nhẹ dìu lấy thân thể nứt vỡ của nàng.
“Dám hiếp đáp Thanh Trụy, lá gan thật không nhỏ!”
Giọng nam trầm thấp vang lên sau lưng nàng, nàng rơi vào một vòm ngực rộng ấm áp: “Diệp Khuynh An ở đây, các người muốn tìm ta gây chuyện thì cứ lên đi.”
Diệp Khuynh An…
Diệp Khuynh An vẫn không buông bỏ được Thanh Trụy như ngày xưa, vẫn lo cho an nguy của nàng, lo cho tính mạng của nàng… ngốc quá…
Vĩ Thanh
Thấy Diệp Khuynh An hiện thân, thần sắc tám vị đạo sĩ trầm xuống như gặp phải đại địch.
Hai bên bất động một hồi, một lão đạo áo xanh cuối cùng không nhịn được nói: “Diệp Khuynh An, nếu bây giờ ngươi đóng Bộ Thiên trận, phong ấn sức mạnh thí thần thì vẫn chưa muộn, bọn ta sẽ không làm khó ngươi nữa.”
“Ha, buồn cười!” Diệp Khuynh An cười lạnh, “Ta đã khởi động Bộ Thiên trận rồi, sức mạnh thí thần cũng dùng rồi, các ngươi còn chờ gì nữa?”
Tam đạo sĩ đều kinh hoàng, có người lập tức bấm độn, thăm dò xem tứ phương nơi nào xuất hiện huyết quang. Nhưng càng thăm dò thì biểu hiện của họ càng mơ hồ, cuối cùng, lão đạo đả thương Thanh Trụy hoảng hốt nói: “Ngươi dùng sức mạnh thí thần để tục mệnh cho nàng!”
Ánh mắt của chúng nhân lúc này mới dịch chuyển lên người Thanh Trụy, thấy vết thương trên vai nàng đã từ từ liền lại, thần sắc cũng bớt xanh xao, dần dần hồng nhuận trở lại.
Diệp Khuynh An lạnh lùng nhìn họ. Có người lắc đầu: “Nghịch thiên cải mệnh sẽ không có kết quả tốt.”
“Liên quan gì đến ngươi!”
“Thôi đi thôi đi, Thanh Trụy còn sống ngày nào thì không rời khỏi Bộ Thiên trận ngày đó, nếu sức mạnh thí thần không dùng cho mục đích khác thì chúng ta cũng đi thôi.”
“Ta có nói là để các người đi sao?” Ánh mắt Diệp Khuynh An hằn lên tia máu, sát khí bừng bừng, tám đạo sĩ hoa mắt ù tai, nhất thời không dời bước được. Diệp Khuynh An động sát tâm, muốn bọn họ chôn xương tại đây.
Vạt áo bị một người giật lại, Diệp Khuynh An khẽ nghiêng mặt, thấy Thanh Trụy đang chầm chậm nhìn hắn lắc đầu: “Chàng giết họ nhưng lại để ta sống, Khuynh An, chàng đang trừng phạt ta sao?”
Sát khí khẽ dịu đi, Diệp Khuynh An nắm chặt tay, giống như không dễ gì mới nhẫn nhịn nộ khí, hắn nghiêm giọng hét: “Cút!” Sát khí quét qua, cây cối tứ phía đổ rạp, tám đạo sĩ biến mất trong đám bụi.
Tiểu viện lại yên tĩnh, Thanh Trụy dựa vào ngực Diệp Khuynh An không muốn rời đi, nàng nhẹ giọng hỏi: “Ta tưởng chàng giận dữ bỏ đi, sẽ không chịu trở về nữa chứ.”
Diệp Khuynh An hừ lạnh, im lặng một chút rồi giận dữ đáp: “Ta đúng là không muốn quay lại, nhưng ai bảo nàng là Thanh Trụy. Ta chẳng qua chỉ giận nàng không chịu tin ta chứ chưa từng muốn nàng chết.” Diệp Khuynh An ngừng một chút ngượng ngịu rồi giải thích: “Mạng của nàng chỉ có sức mạnh thí thần mới có thể cứu, ta đi là để khởi động Bộ Thiên trận.”
Thanh Trụy nhẹ ôm lấy eo hắn nói: “Lúc xưa ta cũng không tuyệt tình như vậy, ta kéo hồn phách chàng trở về, còn giao ngọc trâm cho cố nhân nhờ tỷ ấy đi dị thế tìm chàng, chắc chàng đã gặp tỷ ấy rồi. Khuynh An, ta vẫn luôn chờ chàng về, ta vẫn luôn không thể yên tâm…”
Thanh Trụy hiếm khi nói với hắn những lời thế này, chỉ đôi câu giải thích thôi đã khiến lòng hắn mềm đi.
Thôi vậy, chẳng qua cũng đều là chuyện xưa cả rồi…
“Khuynh An, chúng ta làm chút men hoa quế đi, chàng giúp ta hái hoa quế được không?”
“…Ừ. Được.”
Mở đầu
*Anh: em bé
Ma Thương Hạo xông vào chín mươi chín tầng trời, giết ba vạn thiên binh, lật đổ Thiên Cơ các, thiêu hủy Lăng Tiêu điện, dĩ hạ phạm thượng, tội ác cùng cực, bị xử hình phạt xuyên tim, giam trong tháp Xá Lợi để trừ ma tâm.
Một đạo thiên mệnh đánh hắn vào trong Phật tháp u tối. Thương Hạo vẫn nhớ lúc cái khóa vàng xuyên qua xương tỳ bà của hắn, Đức phật cao cao tại thượng kia vẫn nở nụ cười khiến người ta ghê tởm. Đức phật lấy ra một ngọn đèn rồi nói: “Thương Hạo, đây là Trường Minh đăng, đốt lên ngọn lửa không tắt, nếu có ngày nào ngọn đèn này tàn tức là thiên ý đã đến. Lúc đó ngươi có thể tự mình ra khỏi tháp này.”
Thương Hạo không đồng tình đáp: “Lửa không tắt làm sao tàn được, chiêu trò kháng ma của con lừa trọc ông thật chẳng thay đổi chút nào.”
Giống như chứng thực lời hắn nói, đứa trẻ bắt đầu chơi đùa tóc hắn, hết giật rồi kéo vui vẻ vô cùng
Đại ma đầu tung hoành thiên giới bị một quả cầu thịt nhỏ ức hiếp.
Đứa trẻ chơi một hồi lại mệt, nghiêng đầu trên má hắn, dán vào góc trá