Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bách Quỷ Tập

Bách Quỷ Tập

Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương

Ngày cập nhật: 02:48 22/12/2015

Lượt xem: 1341440

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1440 lượt.

a ngửi thấy mùi xử nữ, tên thầy mo ngu ngốc kia vẫn chưa đụng vào nàng sao?”
Đồng tử Nguyên Bảo co lại, sắc mặt bắt đầu trắng bệch.
“Nhưng mà phải làm sao mới được đây, nếu như thân thể nàng vẫn nguyên vẹn, Lý gia chắc không thèm nhìn tới kẻ giang hồ này đâu.” Hắn cười, “Xem ra ta chỉ đành…” Tay hắn sờ lên eo Nguyên Bảo, Kỳ Thiên không biết giúp người ta mặc y phục nên thắt lưng của Nguyên Bảo lần nào cũng buộc lỏng lẻo, ngón tay hắn vừa khều nhẹ một cái thì thắt lưng của Nguyên Bảo đã rơi xuống.
Hắn cười to ôm Nguyên Bảo đứng dậy, đặt xuống tràng kỷ bên cạnh: “Ồ, da thịt mềm mịn quá.” Hắn phủ xuống ngực nàng, nụ cười càng vui vẻ hơn.
Môi Nguyên Bảo bắt đầu run rẩy, bộ dạng yếu đuối này càng kích thích dục vọng của nam nhân, hắn nhíu mày: “Chà chà, nàng khóc làm ta đau lòng quá.” Lời chưa nói hết hắn đã cảm thấy một luồng khí lạnh len vào sống lưng, toàn thân hắn chấn động: “Không thể nào, rõ ràng ta đã ăn thối cổ*…” Chưa nói xong thì chỉ thấy mặt mũi nam nhân kia lập tức trở nên xanh đen, da thịt nhanh chóng khô lại, hắn lập tức ngã xuống, nhìn Kỳ Thiên đang đứng lạnh lùng sau lưng, hắn không dám tin mà thốt lên: “Cổ… Cổ Vương.”
*Thối cổ: đẩy lui cổ trùng






“Mặt thịt.” Kỳ Thiên đá tên nam nhân chết khô trên mặt đất đi, ngồi xuống bên giường, ánh mắt hắn rơi trên y phục hỗn loạn của Nguyên Bảo, sát khí trong mắt đảo qua, trong thi thể khô queo trên mặt đất bỗng nhiên chui ra rất nhiều côn trùng màu đen, len lỏi ăn sạch sẽ cả thi thể, sau đó tự bò đi, trốn ở những góc tối tăm trong nhà.
Kỳ Thiên giúp nguyên bảo chỉnh sửa lại y phục, thắt lại dây lưng, hắn đỡ nàng ngồi dậy, gượng gạo vỗ vai nàng: “Đừng sợ.”
Giọng nói thô kệch rơi vào tai Nguyên Bảo, thân thể vốn chỉ hơi cương cứng lại không kìm được mà run lên. Ánh mắt cứng đờ của nàng tụ lại phía trước, khóe mắt rơi xuống từng hạt từng hạt lệ to. Kỳ Thiên nhất thời hơi hoảng hốt, hắn lấy tay áo lau rồi lại lau, nhưng trước sau vẫn không ngăn được nước mắt của nàng.
“Mặt thịt, đừng khóc.”
Hắn nhẹ giọng ra lệnh, nhưng Nguyên Bảo lại không làm theo. Giống như bị vỡ ra, lệ châu trong mắt Nguyên Bảo cứ nhỏ xuống mà không cách nào thu lại được, ướt hết tay áo của Kỳ Thiên, hắn vỗ vai nàng giống như an ủi trẻ con, dùng giọng nói khàn đặc khó nghe của hắn mà dỗ dành nàng.
Cánh tay đang đưa ra của Kỳ Thiên hơi cứng lại, hắn cụp mắt thu tay nói: “Tóc rối hết rồi, phải chải đầu.”
Ánh mắt tối đen của Nguyên Bảo tăng thêm mười phần cảnh giác. Lạnh lùng, chán ghét, thần sắc của nàng y hệt người bên ngoài…
Kỳ Thiên áp chế cơn đau trong lòng, trầm mặt ra lệnh: “Không được sợ ta.”
Nhưng làm sao có thể không sợ, nhìn khuôn mặt ghê tởm đáng sợ từ từ lại gần, khuôn mặt cố giả vờ trấn tĩnh của Nguyên Bảo lộ ra vài kẽ hở, nàng hoảng hốt nhìn trái nhìn phải tìm chỗ trốn đi, khi tay của Kỳ Thiên kéo cằm nàng, Nguyên Bảo không nén được sự sợ hãi trong lòng, mạnh chân đạp vào lòng Kỳ Thiên một cái, bóng dáng nam nhân ốm yếu dường như cong gập lại.
Nguyên Bảo trắng bệch mặt nói: “Ngươi nói là thả ta đi mà, ngươi nói là thả ta đi mà…”
Ngực bị Nguyên Bảo đá đang đau từng cơn, cổ trùng trong người bò loạn trên mấy chỗ có vân xanh, kêu gào đòi xông ra ngoài ăn sạch Nguyên Bảo. Hắn cố gắng áp chế luồng khí tanh đang trào lên trong cổ họng, xoa nhẹ huyệt Thái dương, bình ổn luồng khí cuồn cuộn trong miệng.
Hắn ngẩng đầu nhìn thấy Nguyên Bảo đang co ro run rẩy trong góc, đầu tựa vào tường, tóc tai mặt mũi bơ phờ, ánh mắt hắn mềm đi, đưa tay nói: “Đi chải đầu.” Hắn giúp nàng rửa mặt, thịt mềm mềm bị ấn xuống, vừa thả ra lại bật trở lại, tràn đầy sức sống.
Nguyên Bảo bất động, Kỳ Thiên nhíu mắt, cuối cùng cụp mắt xuống: “Chải đầu xong… sẽ thả nàng đi.”
Nguyên Bảo dò xét hắn một cách không tin tưởng. Hai người nhìn nhau hồi lâu, Nguyên Bảo bất lực xoa mặt, hít thở sâu rồi nói: “Quân tử nhất ngôn…”
Kỳ Thiên không thích soi gương, gương lược này là đặc biệt mua cho Nguyên Bảo, hắn cẩn thận chải đầu cho nàng, rửa mặt, nhẹ nhàng giúp nàng lau tay. Nguyên Bảo hơi xấu hổ rụt về phía sau, động tác này của hắn làm cho nàng cảm thấy mình giống như một đứa trẻ không lớn.
“Ngồi yên.” Hắn cố kéo bàn tay đang rụt lại của nàng, động tác ngày càng dịu dàng, giống như đang đối xử với bảo vật. Trong đầu Nguyên Bảo đột nhiên hiện ra hình ảnh ngày thường Kỳ Thiên ôm đống Kim nguyên bảo lau chùi một cách si mê, nàng chỉ cảm giác sống lưng lạnh lạnh, không nhịn được lại rút tay về.
Kỳ Thiên bất mãn liếc nàng một cái: “Ngồi yên!”, ánh mắt hắn làm Nguyên Bảo ngệch ra, quên mất mình đang làm gì. Lúc này Nguyên Bảo mới phát hiện, thì ra nam nhân tướng mạo xấu xí này lại có một đôi mắt vô cùng xinh đẹp. Lúc hắn trợn mắt thì vân xanh trên mặt càng trở nên mơ hồ hơn bao giờ hết.
Phát giác ánh mắt của nàng dừng trên người mình hồi lâu, Kỳ Thiên ngẩng đầu lên, vô tình hỏi: “Nhìn gì vậy?”
Tim Nguyên Bảo nhảy loạn, nàng mở mắt chu miệng: “Ta… Ta không phải là trẻ con, ta biết chải đầu thế n