Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bạn Gái Hám Tiền Của Tổng Giám Đốc

Bạn Gái Hám Tiền Của Tổng Giám Đốc

Tác giả: Liên Liên

Ngày cập nhật: 03:34 22/12/2015

Lượt xem: 134644

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/644 lượt.

"Khốn kiếp, sao anh lại làm phiền tình yêu của em với Sashimi vậy?" Chân Đa Trân nhe răng trợn mắt, kích động muốn đoạt điều khiển lại.
"Nói chuyện với anh, anh sẽ để vú Vương đi chuẩn bị bữa tối Sashimi!" Mạc Ưng Chí giơ điều khiển lên thật cao, không để cô với được.
"Em còn muốn tôm hùm!" Cô sôi nổi, muốn đoạt lấy điều khiển, dù sao nhìn Sashimi còn hơn là không được ăn.
"Có tôm hùm."
"Em còn muốn bào ngư!" Tiếp tục nhảy, nhưng lại múa may ra hiệu giống như hoan hô.
Nét mặt cô đã không còn dữ tợn như lúc trước, dù sao chương trình ti vi cũng không thể sánh bằng Sashimi, tôm hùm, bào ngư thật được.
"Có bào ngư." Người đàn ông hào phóng đồng ý.
"Yeah!" Cô xụi lơ ở trên ghế sofa, lười phải đoạt lại. "Anh muốn hỏi gì? Nói đi."
"Em đúng là thổ phỉ từ trong ra ngoài!" Mạc Ưng Chí cầm điều khiển gõ nhẹ vào đầu người đẹp một cái, hết cách với cô.
"Ai bảo anh cứ ở bên cạnh lẩm bẩm, cản trở em xem TV!" Chân Đa Trân lập tức \'cây ngay không sợ chết đứng\'.
"Anh đang hỏi em, có phải Kiều Kiều nói gì không lễ phép với em không?" Mạc Ưng Chí có chút chịu thua cô em gái của mình.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần có phụ nữ đến gần anh, con bé sẽ đến phá!
Nhưng anh cũng rất vui vì Kiều Kiều làm như vậy, nếu không anh ở nước ngoài cô đơn như vậy, cộng thêm không có tin tức của Đa Trân, ai biết anh có thể rơi vào lưới tình của đám ong bướm kia không?
"Ừ, không có đâu!" Cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút.
"Thật không? Kiều Kiều ngoan như vậy sao?" Mạc Ưng Chí nghe trả lời như thế, không thể tin.
Kiều Kiều chỉ cần thấy phụ nữ nào lại gần anh, sẽ như phát điên đi công kích người ta, không hù chạy không cam lòng, sao có thể bên nặng bên nhẹ như vậy?
"Em biết cô ấy có chứng cuồng anh trai, bình thường thì mặc kệ cô ấy đi, nhưng hôm nay cô ấy ầm ĩ làm em không ngủ được... Em gầm lên với cô ấy, rồi cô ấy bị vú Vương mời đi." Chân Đa Trân nhún vai, thờ ơ khoát tay.
"Ừ?" Người đàn ông nhướn mày, không hiểu những lời cô nói có ý gì.
"Cô ấy ầm ĩ ở bên ngoài, em không ngủ được..." Chân Đa Trân khoa tay múa chân, mặt mày hớn hở giải thích, "Em cảm thấy cô ấy rất phiền, liền bảo cô ấy cút mau, cô ấy liền nổi giận, như bị thần kinh đạp cửa, vú Vương phải đi tìm nhân viên bảo vệ …."
"Em cố ý chọc con bé tức giận?" Mạc Ưng Chí ngửi được ý này trong lời nói của người đẹp.
"Ừ, nếu không ai biết cô ấy muốn dây dưa với vú Vương bao lâu? Cô ấy muốn vào phòng ngủ của anh, anh có thể đang ngủ trong đó thì sao!" Đối phó với Mạc Kiều Kiều, cô có rất nhiều biện pháp!
"Tiểu Trân..." Mạc Ưng Chí đau đầu.
"Muốn khen em nhanh trí phải không? Không cần khách khí, những đứa trẻ nhà nghèo luôn phải nghĩ biện pháp đối kháng cường quyền, nếu không em cũng chỉ có thể "bị người ức hiếp" thôi." Chân Đa Trân phất tay một cái, vô cùng đắc ý về sự thông minh của mình.






"Cái gì gọi là "bị người ức hiếp"?" Mạc Ưng Chí không hiểu.
"Thời xưa, không phải người ta đều nói tham quan ô lại "ức hiếp hương dân" ư? Em sợ em cũng sẽ bị người có tiền "ức hiếp" đó!"
"Tiểu Trân..." Nghe lời giải thích như vậy, Mạc Ưng Chí hoàn toàn bị người yêu đánh bại.
"Ừm, trong thời gian em bồi thường cho anh, em nhất định sẽ làm tròn trách nhiệm của một người tình - anh nhớ trả tiền làm việc cho em là được rồi, có cơ hội kiếm tiền tốt như vậy, em nhất định sẽ làm việc thật chuyên nghiệp, tuyệt đối sẽ không để những người khác đuổi đi." Chân Đa Trân giơ cao tay phải lên, thề son sắt.
Bởi vì lúc ăn cơm chiều, Mạc Ưng Chí đã đồng ý với cô rằng sẽ tăng gấp đôi tiền bồi thường cô không đi làm, cũng sẽ tăng gấp đôi toàn bộ tiền thưởng chuyên cần...
Đêm chủ nhật, anh em Mạc gia ở trong quán bar.
"Anh à, anh đừng uống nữa!" Mạc Kiều Kiều lo lắng khuyên nhủ ông anh.
Cô nàng chạy từ tập đoàn Hoàn Vũ đến quán bar, nhưng không tự rời khỏi, kiên trì muốn đưa anh trai mình về nhà.
Cô ta muốn nói với anh trai mình rằng người phụ nữ kia ham tiền thế nào, đã đối xử với cô ta thế nào? Đến lúc đó anh em bọn họ liền tâm, cô ta muốn đuổi Chân Đa Trân đi là chuyện dễ như trở bàn tay.
Hết lần này tới lần khác anh trai tan làm lại không về nhà, cô ta chỉ có thể chờ ở quán bar này rồi ầm ĩ...
Có người khiêu vũ, có người nói chuyện phiếm, có người xem ti vi, có người đánh golf, nhưng không một ai để ý đến cô ta... Tức chết đi được!
"Tới quán bar không uống rượu thì làm gì? Tiểu thư, em tha cho anh đi!" Người đàn ông buồn bực uống rượu, không để ý tới em gái.
"Muốn uống thì về nhà uống, nếu không cũng có rất chỗ cao cấp..." Hu hu, anh trai gần đây nghèo vậy sao, đến những nơi như vậy uống rượu?
"Thêm một ly!" Mạc Ưng Chí quát to một tiếng với bartender (người pha chế rượu).
"Được." Bartender đắc ý nhướn mày với tiểu mỹ nhân (cô gái nhỏ xinh đẹp) đang càu nhàu bên cạnh Mạc Ưng Chí, rót thêm cho anh một ly Whisky tinh khiết.
"Hừ!" Đáng ghét!
Mạc Kiều Kiều cho bartender một cái liếc mắt, sắc mặt không tốt lắm.
Hừm, tiểu hạt tiêu.
Bartender mỉm c