Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bạn Gái Ngây Thơ

Bạn Gái Ngây Thơ

Tác giả: Khả Nhạc

Ngày cập nhật: 03:39 22/12/2015

Lượt xem: 134410

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/410 lượt.

hực tập, phân nửa thời gian của anh là ở trong bệnh viện, trải qua những ngày ngủ không đủ giấc, cũng chưa từng có cảm giác ăn ngon.
Nếu không phải có tâm huyết với nghề, căn bản không thể chống đỡ nổi.
“Vậy trước giờ anh toàn ăn cơm ở ngoài? Như vậy không đủ dinh dưỡng.”
Ý nghĩ này vừa hiện ra, một nghi vấn cũng trào ra.
Anh ở trong bệnh viện một thời gian dài như vậy, nếu chỉ ăn cơm tiện lợi thì liệu có đủ chất dinh dưỡng? Cơ thể chịu được sao?
Được cô quan tâm, trong lòng Ân Hạo khẽ rung động.
Khi anh còn nhỏ, cha mẹ ngoài ý muốn mà qua đời, ông bà nội và chị là người nuôi anh lớn, cho hai chị em anh tình yêu thương, cũng chỉ có ông bà.
Nhưng chị gái bây giờ lấy chồng ở nước ngoài, bà nội qua đời, ông lại phát bệnh, đã từ lâu anh chưa cảm nhận được có người quan tâm mình.
Cảm giác ấm áp vừa xa lạ lại quen thuộc khiến cổ họng anh co rút.
“Đây chính là quyền lợi của bác sĩ.” Đối với việc không thể cân bằng giữa cuộc sống và công việc, anh lấy giọng giễu cợt cười trừ.
Lúc cô đang suy nghĩ, Ân Hạo lại lên tiếng.
“Hay là… Em phụ trách dinh dưỡng cho anh đi!”
Hai má cô ửng hồng, bởi vì lời nói của anh và suy nghĩ của cô giống nhau. Nhưng mà hai chữ “Phụ trách” này nghe sao cũng thấy mập mờ!
Suy nghĩ của cô không thuần khiết không phải là lỗi của cô, chỉ đổ thừa cho Ân Hạo mấy hôm nay, rất tận tâm dạy dỗ, hại suy nghĩ của cô luôn hướng theo chiều hướng kia.
Âm thầm nén tâm trạng kích động, cô hỏi: “Anh muốn em mang đồ ăn tới cho anh sao?”
“Nếu em tới chơi với ông nội, tiện giúp anh mang đồ ăn, tới thời gian nghỉ anh sẽ tới tìm em được không?” Ân Hạo dịu dàng nhìn cô, đề nghị.
Đồng Vũ Thiến chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ có một ngày như thế. Nghĩ tới việc có thể nấu cơm vì người đàn ông mình yêu, con tim cô tràn đầy thỏa mãn không nói nên lời.
“Anh không kén chọn, chỉ cần đồ ăn nóng hổi có thể lấp đầy bụng là tốt rồi.”
Trước khi gặp cô, anh không nghĩ tới có cô gái nào vì mình mà xuống bếp, càng không biết bây giờ còn có những cô gái xuống bếp vì người đàn ông của mình.
Cô đáp ứng sẽ nấu ăn cho anh, anh thật sự rất ngạc nhiên.
“Ừm, em biết rồi.”
Đồng Vũ Thiến kiên định đáp lời, âm thầm hạ quyết tâm, cô muốn mang sách dạy nấu ăn về nghiên cứu, và học mẹ làm món canh bổ dưỡng.
“Bây giờ cảm ơn em có quá sớm hay không?” Cô mỉm cười nói.
“Không chỉ muốn cám ơn em nguyện ý nấu ăn cho anh, còn cám ơn em nguyện ý chăm sóc ông nội anh.”
Không ngờ anh nhắc tới ông nội, Đồng Vũ Thiến trợn tròn mắt nhìn thẳng vào anh.
“Bạn gái trước kia biết ông nội anh bị bệnh, trốn tránh không kịp.” Không giống cô, lại còn khoác tay ông nội, đi dạo với ông.
“Không ai nguyện ý bị bệnh, huống chi ông nội đối xử với em rất tốt, em rất quý ông.”
Có thể do ông hiểu nhầm cô là vợ của Ân Hạo, nên ông đối xử với cô rất tốt.
Lúc cô và Ân Hạo chính thức trở thành người yêu, cô có thể cảm giác được tình cảm của Ân Hạo với ông nội, ngay cả cô cũng không tự chủ đối xử với ông như ông nội của mình.
“Cho nên anh muốn cám ơn em.”
Ở chung một chỗ với Ân Hạo, thời điểm kích tình tương đối nhiều, hình như rất ít có thời khắc nghiêm chỉnh như lúc này.
Khi anh dùng ánh mắt thâm thúy cảm kích nhìn cô thì cô không khắc chế được ửng hồng hai má, suy nghĩ cũng bị anh quấy nhiễu.
“Anh cũng rất quý ông nội, không phải sao? Nếu là người bình thường, sớm đem ông nội đưa vào viện an dưỡng, mặc kệ ông ở đó một mình.”
“Hết cách rồi, chị anh ở nước ngoài, họ hàng đều biết sau khi ông bị triệu chứng mất trí, đều không nguyện ý chăm sóc, anh không có cách nào khác đành phải để ông nội ở nơi mình có thể nhìn thấy.”
Anh nói xong tỏ vẻ bất đắc dĩ, nhưng cũng không khó nghe ra anh rất yêu thương ông mình.
Nhìn Ân Hạo như vậy, trong lòng cô có chút xúc động.
Người đàn ông này lúc nào cũng khi dễ cô, nhưng lại vô cùng trọng tình cảm, khiến cho trái tim cô không tự chủ được mềm mại, luân hãm trong tình yêu của anh, không cách nào kiềm chế.
Thấy cô dùng ánh mắt si ngốc nhìn mình, Ân Hạo không nhịn được, nâng khóe môi. “Thiến Thiến, em còn nhìn anh như vậy, anh sẽ…”
Đoán được anh sắp nói những lời gì, Đồng Vũ Thiến hốt hoảng mở miệng nói: “Ân Hạo, ông nội không thích Cúc bách nhật sao?”
Lúc cô tặng hoa cho ông vô tình phát hiện ánh mắt ông thoáng có chút mất mát.
Lúc đó cô nghĩ mình ảo giác, nhưng vẫn không nhịn được hỏi anh.
“Sao em lại hỏi vậy?”
“Lần trước em tặng ông hoa, thấy ông không vui mấy.” Cô dừng lại một chút, sau đó lộ ra vẻ mặt không xác định. “Nhưng mà, em cảm giác mình không sai.”
Khẽ nhếch môi, Ân Hạo đột nhiên hỏi: “Em biết sao ông nội lại gọi là viên tử hoa không?”
Đồng Vũ Thiến lắc đầu.
“Lúc trước, ông nội theo đuổi bà nội, lúc đó tặng bà nội Cúc bách nhật, lúc đó làm bà nội hiểu lầm ông trêu cợt. Anh nghĩ, ông nội nhìn thấy Cúc bách nhật, không tự chủ nhớ tới bà nội.”
Nghe vậy, Đồng Vũ Thiến ảo não nhăn mày, không biết mình lại khiến ông thương tâm.
“Sớm biết em đã không tặng ông Cúc bách nhật.”
“Không, suy nghĩ và tình c


The Soda Pop