Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bạn Gái Ngây Thơ

Bạn Gái Ngây Thơ

Tác giả: Khả Nhạc

Ngày cập nhật: 03:39 22/12/2015

Lượt xem: 134412

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/412 lượt.

ảm của ông dần dần biến mất, có thể gợi lại một số kỉ niệm ít ỏi về bà nội, đối với ông là hạnh phúc.”
Nghe vậy, Đồng Vũ Thiến cảm thấy khổ sở vì những gì ông phải trải qua.
Nghe nói bệnh mất trí ác hóa thì ông sẽ đi vào trạng thái mờ mịt, người nhà, bạn bè đều quên hết, không có cách níu kéo bệnh nhân đi về phía hư vô, không gian mờ mịt.
“Dần dần mất đi một phần trí nhớ thật là đáng sợ… Cũng khiến người khác đau lòng”
Phát hiện gương mặt đang nhíu lại giọng nói cũng nghẹn ngào, Ân Hạo cảm thấy rung động vì sự thiện lương của cô.
Người con gái thiện lương đáng yêu như vậy, anh làm sao không yêu?
Thấy cô nhíu mày, trái tim của anh cũng níu lên, vì muốn dời đi tâm tình của cô, anh đột nhiên cầm tay cô hỏi: “Tại sao em tặng ông nội hoa, lại không tặng anh?”
Cảm xúc của cô từ từ bị kéo về, cô ngơ ngác nhìn, “Tại sao muốn em tặng hoa cho anh?”
“Em tặng ông hoa, cũng nên tặng anh mới công bằng.”
Thấy anh so đo với ông, Đồng Vũ Thiến tức giận hỏi: “Bình thường không phải là đàn ông phải tặng hoa cho phụ nữ hay sao?”
“Nếu như em muốn, anh cũng có thể mua hoa của em, sau đó tặng lại cho em.”
“Ưm… Nhưng làm như thế không phải thật kì sao?”
“Cách làm của anh có thể không tốt, nhưng có thể giúp em, lại làm em vui, một công đôi việc, tốt vô cùng.”
Đồng Vũ Thiến dở khóc dở cười nhìn anh, không biết nên nói gì.
“Thôi, hôm nào tới nhà em, em xem có cái gì thích hợp sẽ tặng anh.”
Cô phát hiện, phòng Ân Hạo trừ máy vi tính và đồ dùng làm việc, thì đơn điệu đến mức đáng thương.
Cô có thể tặng anh một chậu hoa khiến cho căn phòng trở nên ấm áp hơn.
Nghĩ tới đây, đầu óc của cô nhanh chóng hưng phấn.
Nên để hoa gì? Hoa hồng sen, hay hoa hướng dương?
Cô vẫn chưa chọn được tổ hợp thích hợp, con ngươi của Ân Hạo nhất thời sáng bừng lên.
“Em có nghĩ nên tặng mình cho anh không?”
Đồng Vũ Thiến đỏ mặt trừng anh, im lặng không nói gì.
Ai sẽ tin tưởng, tên đại sắc lang này chính là bác sĩ quyền uy nổi tiếng nhất bệnh viện Thánh An đây?






Cùng Ân Hạo lăn lộn cả đêm, khi Đồng Vũ Thiến về đến nhà cũng đã mười hai giờ.
Nhìn đồng hồ, cô chỉ biết thở dài.
Lần sau, tuyệt đối cô sẽ không chấp nhận đến phòng làm việc của anh để rồi hai người ăn tối với nhau nữa.
Cái “món ăn ngọt” mà anh bảo với cô ăn ngon kinh người đó chính là bị anh giằng co nhiều lần, đi bộ thì mệt chết, thậm chí tâm còn phiền não, nói không ra được lời bủn rủn.
Rốt cuộc là ai nói đòi hỏi hoan ái vô độ, phụ nữ bởi vì muốn thu hút đàn ông mà tươi cười rực rỡ, còn đàn ông thì khi nhìn thấy nụ cười vui vẻ của phụ nữ lại phát sinh chuyện kia, tính khí trôi đi hết, trở thành một con người trơ trẽn?
Tầm mắt hai người giao nhau. Đồng Vũ Thiến lúng túng chào hỏi anh:
"Hi."
Lần trước anh tốt bụng giúp cô xách một rổ vật liệt đi lên lầu, nhưng Ân Hạo không giải thích gì dùng ánh mắt giết người đi ra, cướp lấy cái giỏ trong tay anh, mang cô rời đi, hại cô không còn biện pháp gì cảm ơn người ta, chỉ có thể ngượng ngùng rời đi.
Trầm mặc một lát, Triệu Vịnh Bình nhạy bén hỏi: "Quên mang theo chìa khóa sao?"
"Gần như vứt bỏ."
Bây giờ cô nghĩ lại biết chắc chắn mình đã bỏ quên chìa khóa ở nơi nào, chỉ có thể là phòng làm việc của Ân Hạo.
Cô có thể gọi điện nhờ Ân Hạo đưa đến đây giúp cô, nhưng thứ nhất là không muốn phiền anh đi một chuyến đến đây, chăm sóc như thế cũng rất mệt mỏi.
"Lúc này rất xấu hổ."
"Đúng vậy!" Cô bất đắc dĩ trả lời một tiếng, có chút giận chính mình.
Rõ ràng cô muốn chính mình tỏ ra vui vẻ hơn một chút, nhưng mơ hồ vẫn có cái gì đó cứ dính theo cô không buông, để cho cô luôn cảm thấy phiền nhiễu vì mấy chuyện ngu xuẩn.
"Muốn tới nhà tôi không?"
"Đi, đi đến nhà anh?"
"Nếu như cô không muốn đến chỗ kia, có thể ở đây, sau khi trời sáng thì gọi điện thoại nhờ thợ để mở khóa."
Đồng Vũ Thiến do dự, bên tai quanh quẩn lời cảnh cáo của Ân Hạo.
Ngộ nhỡ là người xấu thì làm sao đây?
Cô hoàn toàn không hiểu gì về người hàng xóm này, hai người cũng không thể gọi là bạn bè, thì làm sao có thể tùy tiện vào nhà của anh mà quấy rầy, có phải hơi quá đáng hay không?
Thấy cô cau mày, trong đầu không biết đang suy nghĩ gì, Thiệu Vịnh Bình mở miệng nói: "Chỉ có một mình tôi ở nhà sẽ không quấy rầy người khác đâu."
Một mình anh ở nhà! Cái này có phải là nguy hiểm nhiều hơn phải không?
Lần đầu tiên cô gặp Ân Hạo nhìn bề ngoài của anh hoàn toàn không giống với một con sói, cuối cùng anh cũng biến thành sói, có thể người này cũng là một con sói khác? So với Ân Hạo thì Thiệu Vịnh Bình càng giống sói hơn, tuyệt đối nguy hiểm hơn!
Ý tưởng này chợt lóe qua, cô vội vàng lắc đầu.
Nhưng bọn họ là hàng xóm nha! Anh không phải là người lạnh lẽo vô tình, trên thực tế cũng có người ác, người tốt?
"Ách, nhưng...."
Trong đầu toát ra một đống câu hỏi mà cô chỉ biết tự hỏi rồi tự đáp, đầu cô đau buốt với lại đã nửa đêm cũng không nghĩ ra lý do để từ chối.
Dù sao đề nghị của anh cũng thật hấp d