
Tác giả: Tạ Trang Trang
Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015
Lượt xem: 1341129
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1129 lượt.
tôi liền bỏ tay anh ra.
“Thanh Đằng…”, Y Tùng Lạc ngoảnh đầu lại nhìn tôi, nhưng tôi cắn chặt môi không nói gì. Do dự trong khoảnh khắc, Y Tùng Lạc từ tốn nói: “Thanh Đằng của chúng ta rất dũng cảm, phải không nào?”
Tôi bắt đầu bẻ những ngón tay, vẫn im lặng không nói. Nhưng Y Tùng Lạc đã kéo lấy tay tôi bước vào, tôi không vùng vẫy nữa, liền ngoan ngoãn đi theo anh.
Phòng hiệu trưởng không lộng lẫy như trong tưởng tượng, ngược lại nên dùng từ mộc mạc để hình dung, ngoài chiếc bàn tròn và những chiếc ghế dùng cho các cuộc họp thì các đồ dùng khác cũng giống như đồ đạc trong nhà.
“Ngồi đi! Lạc Lạc, bao nhiêu năm không gặp, càng ngày em càng đẹp trai hơn đấy!”, thầy hiệu trưởng vừa nói vừa với tay lấy ấm pha trà. Tôi không chú ý đến cuộc nói chuyện của họ, chỉ để ý đến hai ngón tay bị cụt trên bàn tay phải của thầy. Ngón chỏ và ngón cái đều bị cụt mất một nửa.
“Hiệu trưởng của chúng ta cũng càng ngày càng trẻ ra đấy!”, Y Tùng Lạc nói chuyện với thầy hiệu trưởng rất thân mật, quả không hổ danh là học trò cưng của thầy.
“Ha ha, Lạc Lạc của chúng ta ngày càng biết nói ngọt hơn rồi! À, đây là…”, đặt cốc trà trước mặt, thầy hiệu trưởng chỉ vào tôi hỏi.
Tôi vội vàng cúi đầu, không dám nhìn vào thầy. Rất lâu sau, Y Tùng Lạc mới lên tiếng: “Cô ấy chính là…An Thanh Đằng, là An Thanh Đằng học lớp 1b năm đó!”.
“…” chiếc tách trong tay thầy hiệu trưởng đột nhiên rơi xuống đất, vỡ tan tành: “Hả…An…An Thanh Đằng?”
Tôi không hiểu tại sao thầy hiệu trưởng lại có phản ứng như vậy, chỉ biết rằng mặt Y Tùng Lạc không hề biến sắc, chỉ nắm chặt lấy tay tôi mà thôi.
“Tôi nghĩ…những chuyện trong quá khứ đều qua hết rồi…qua hết rồi…”, dường như thầy giáo đang nói với chúng tôi, nhưng thực chất lại là lẩm bẩm một mình. Rồi ngay lập tức, thầy lấy lại nụ cười tươi tắn lúc trước: “Các em chắc là khát lắm rồi hả? Mau, mau uống trà đi!”
Nói đoạn, thầy đưa cốc nước đến trước mặt Y Tùng Lạc, sau đó lại đưa một cốc cho tôi.
Tôi mở to đôi mắt mơ hồ, ngây ngô nhìn thầy, hoàn toàn không nghĩ đến việc phải đưa tay ra nhận lấy. Y Tùng Lạc lấy tay huých nhẹ vào người tôi, tôi giật mình vội vàng đưa đôi bàn tay run rẩy ra đỡ lấy.
“Á…”, nào ngờ đôi bàn tay run rẩy ấy vừa chạm vào thành cốc đã khiến cho nước trong cốc đổ ra ngoài, nước trà nóng đổ ra làm bỏng tay thầy hiệu trưởng. Hai ngón tay bị cụt ấy trở nên đỏ lựng. “Em xin lỗi, em không cố ý đâu!”
Thầy hiệu trưởng không vì đau đớn mà cau mày, ngược lại, thầy bần thần nhìn vào những ngón tay xấu xí của mình: “Không sao…không sao đâu! Dù sao thì chúng cũng tàn phế rồi, có xấu thêm chút nữa, tàn phế thêm chút nữa cũng không sao…”
Đầu tôi bắt đầu đau dữ đội, tất cả mọi thứ xung quanh đều khiến cho tôi cảm thấy bất an. Tôi kéo tay Y Tùng Lạc: “Chúng ta đi thôi!”
‘Muốn đi cũng không dễ thế đâu!”. Đôi mắt sâu thẳm đến đáng sợ đột nhiên xuất hiện sau bức rèm cửa màu xám cách đó hai mét. Tôi đưa mắt nhìn ra, đôi mắt ấy đang hung hãn nhìn chằm chằm vào tôi.
Chính là bà cụ sáng này chúng tôi đã gặp trên con đường nhỏ dẫn vào trường.
Tôi giật mình, hoảng loạn núp vào sau cánh tay của Y Tùng Lạc, đợi đến khi hơi thở dần dần ổn định lại mới dám thò đầu ra. Lúc này, tôi nhìn thấy có ba bóng người đang từ từ bước ra khỏi tấm rèm cửa, và tất cả bọn họ đều đang nhìn tôi bằng ánh mắt chất chứa sự thù hận.
Họ chính là bà cụ già, người phụ nữ trung niên và cô gái người nhái chúng tôi đã gặp ở vườn hoa lúc sáng.
“Mày lần nào cũng vậy, làm tổn thương chúng tao rồi lại định bỏ chạy!”, bà cụ già vẫn hung hãn nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt ấy chưa từng nhìn đi nơi khác.
“Cháu…cháu đâu có…Cháu xưa nay chưa từng làm hại ai cả…”, tôi cắn chặt môi, lắc đầu nguầy nguậy. Họ càng tiến lại gần thì tôi càng hoảng loạn. Ánh mắt thù hận của họ chẳng khác gì trăm nghìn mũi dao đâm vào da thịt tôi. Cuối cùng, tôi kéo tay của Y Tùng Lạc và chạy ra cửa.
Thế nhưng, rầm một tiếng, cánh cửa đóng sập lại trước mặt tôi. Ngoài cửa không có người, dường như bọn họ đã dùng sự oán hận tích tụ để khiến cho cánh cửa đóng sầm lại chỉ trong tích tắc.
“Á…”, tôi quay đầu lại, phát hiện ra bọn họ chỉ còn cách tôi có một mét. Điều đáng sợ hơn là người đàn ông với cái nốt ruồi đen trên miệng ấy cũng gia nhập vào đám người kia, hung hãn tiến về phía tôi. Tôi bị họ dồn vào chân tường: “Cầu xin các người, hãy thả cháu ra! Cháu muốn về nhà…về nhà…Cháu hứa là cháu sẽ không bao giờ đặt chân lên lãnh thổ của mọi người nữa…Cháu chỉ muốn về nhà!”
“Mày cũng có lúc sợ hãi ư? Sao khi làm chuyện xấu xa, mày không nghĩ rằng sẽ có báo ứng ngày hôm nay…”
“Không có, cháu không làm chuyện xấu! Cháu là người lương thiện, yếu đuối, cháu rất nhát gan…Chẳng may dẫm phải một con kiến cháu có nằm mơ cũng phải siêu độ cho nó, làm sao cháu có thể làm ra những chuyện hại người như vậy…”, tôi nép mình vào góc tường, nước mắt nhạt nhòa trên khuôn mặt.
“Mày hãy nhìn những ngón tay của thầy hiệu trưởng đi! Mày hãy nhìn cô gái này đi, cả đời này cô ta chỉ có thể đi bằng mông…Bây giờ chúng ta sống thê thảm,