
Tác giả: Tạ Trang Trang
Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015
Lượt xem: 1341148
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1148 lượt.
í ẩn, giống như trăng trong nước, hoa trong gương…đẹp đến không thể tưởng tượng được, nhưng người đời chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn.
“Có một số người vĩnh viễn không cần thiết phải chờ đợi! Cô đừng như vậy, anh ta không đáng để cô rơi lệ đâu…”, tôi đến bên cạnh Liêu Vi Nhi, chìa ra trước mặt cô chiếc khăn giấy.
“Đi đi, không cần cô lo!”, mặc dù giọng nói rất trầm lắng nhưng cô ấy lại dùng sức lực toàn thân để đẩy tôi ra. “Đừng ở đây làm bộ làm tịch nữa, sự đau khổ của tôi ngày hôm nay đều do một tay cô gây ra cả!”
“Hài, cô đề cao tôi quá rồi, tôi làm gì có khả năng ấy!”, tôi đưa mắt về phía hàng cây tùng bên đường, nhẹ nhàng nói.
“Cô đã làm chuyện gì bản thân cô biết rõ nhất! Cô có qua mắt được tất cả mọi người trên đời cũng không qua mắt được tôi đâu!”. Liêu Vi Nhi ôm chặt lấy hai cánh tay của mình, ngồi bệt dưới đất mà khóc.
Tôi khẽ mỉm cười với cô ấy, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, sau đó điềm đạm nói: “Quên anh ta đi, anh ta là ác quỷ bẩm sinh…Yêu anh ta thì cái mà cô nhận được chỉ có là tổn thương mà thôi!”
Nói xong, tôi xách cặp sách lên bỏ đi.
“Thực ra tôi rất ngưỡng mộ cô…thật sự rất ngưỡng mộ cô…” khi tôi chuẩn bị bỏ đi, giọng nói yếu ớt và thẳng thắn của Liêu Vi Nhi vang lên từ phía sau. “Bởi vì, cô mới chính là người con gái mà anh ấy chôn sâu trong trái tim!”
“Năm đó khi còn ở bên cạnh anh ấy, tôi đã chẳng ngại ngần cào xé tim gan anh, có lẽ bây giờ anh ấy đang muốn trả lại tôi, từng thứ, từng thứ một…”, nói xong, Liêu Vi Nhi từ từ đứng dậy, cái bóng mảnh mai và cô độc ngày càng xa dần.
Những đám mây muôn nghìn dáng vẻ bồng bềnh trôi bên bầu trời, đẹp nhưng thật khó nắm bắt. Tôi thật sự rất muốn có thể bất chấp tất cả để ngưỡng mộ anh ấy, nhưng tôi thực sự không dám, bởi vì tôi sợ sẽ bị mất đi…
Tôi không muốn trở thành một Liêu Vi Nhi thứ hai, tuyệt đối không thể trở thành một Liêu Vi Nhi thứ hai, tuyệt đối không thể!
Hai năm trước, tôi đã bị dẫm nát dưới gót chân của Liêu Vi Nhi.
Ngay cả một Hạ Thất Lăng kiêu ngạo cũng phải cúi đầu, mỉm cười chấp nhận sự giày vò của cô ấy.
Giờ đây trong tim anh ta còn có hình bóng của cô ấy hay không? Năm đó, Hạ Thất Lăng như một tên côn đồ nhảy ra chặn đường đến trường của Liêu Vi Nhi, anh dịu dàng mỉm cười với cô ấy, bất chấp tính mạng vì cô, vứt bỏ tôi sang một bên. Anh nằm trong vũng máu, hơi thở yếu ớt nhưng vẫn đau lòng bảo cô “Vi Nhi đừng khóc”, anh nói anh sẽ cõng cô đi qua mọi chông gai của cuộc đời…
Những lời thề ước năm xưa giờ đâu mất rồi? Tại sao năm ấy Hạ Thất Lăng lại cố sống cố chết bám lấy Liêu Vi Nhi, ngoan ngoãn nghe theo lời cô, vậy mà giờ đây lại nhẫn tâm và vô tình đến thế?
Những cánh hoa điệp vàng vấn vương trên mái tóc Liêu Vi Nhi, trông cô như một con bướm xinh đẹp và cô đơn, mở rộng đôi cánh bay lượn trên các khóm hoa. Bộ xiêm y sặc sỡ, khúc nghê thường mỹ lệ dần dần bị những cái gai nhọn đâm thủng…
Sau khi thoát ra khỏi vòng xoáy bi thương, tôi định thần lại thì thấy bóng dáng của Hạ Thất Lăng đã biến mất từ lâu, vì vậy tôi một mình thả bộ về nhà.
Dòng suy nghĩ của tôi…từ từ trôi về khoảng thời gian hai năm trước.
Hai năm trước, tôi và anh cùng theo đuổi hoa khôi
Mùa đông bỗng chốc tìm đến.
Những cơn gió bấc ào ào thổi đến khiến cho hai cây cổ thụ trước trường xào xạc. Những bước chân vội vã của mùa đông, không khí lạnh bao trùm, cả thành phố chìm vào sự u ám, lạnh lẽo. Tiếng chuông tan học đã kết thúc từ lâu, vì thế cả ngôi trường Yên Đằng đều chìm vào yên tĩnh, chỉ còn lác đác vài bóng người đáng thương đang cắn răng đi trong giá rét. Dưới gốc cây cổ thụ trơ trụi, một thiếu niên mặc áo khoác đen đang dựa lưng vào thân cây hút thuốc. Thiếu nữ đứng bên cạnh bị cái lạnh làm cho tím tái mặt mày nhưng ánh mắt vẫn toát ra vẻ ương ngạnh. Chống chọi với cái rét, cô gái ấy ngoan ngoãn quỳ xuống dưới chân chàng trai.
Đó chính là tôi và Hạ Thất Lăng. Là tôi hai năm về trước và Hạ Thất Lăng hai năm về trước.
Tôi học tại một ngôi trường dành cho tầng lớp bình dân, sau khi tan học nhận được một tin nhắn của Hạ Thất Lăng: An Thanh Đằng, cô qua đây cho tôi, hôm nay tôi sẽ dẫn cô đi xem một cảnh tượng đẹp nhất trên đời.
***
“Con yêu, hãy nhìn xem, đây là cô gái mà bố con thích, thật xinh đẹp biết bao! Có thể để cho một tên ác quỷ kén chọn như anh ta yêu thích quả là một chuyện chẳng dễ dàng gì…”
Dù sao thì người con gái ngoan ngoãn phục tùng bên cạnh anh ta là tôi đây chưa bao giờ được anh ta nhìn qua dù chỉ là bằng nửa con mắt.
Chúng tôi đứng dưới gốc cây cổ thụ, nhìn cô gái đưa chiếc cặp sách cho người đàn ông trung tuổi đó, rồi nhanh chóng ngồi vào trong chiếc xe hơi sang trọng.
Anh ta, chính là anh ta! Ác quỷ Hạ Thất Lăng! Đã để cho tôi chóng chọi với giá rét, đứng chờ ở đó hơn một tiếng đồng hồ chỉ để nhìn thấy tận mắt người con gái mà anh ta thích.
Anh ta trước nay đều phóng đãng như vậy đấy. Con gái trên đời nhiều như vảy cá, cho dù anh ta có thích ai cũng chẳng liên quan đến t