XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bản Tình Ca Buồn

Bản Tình Ca Buồn

Tác giả: Tạ Trang Trang

Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015

Lượt xem: 1341151

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1151 lượt.

g?”
“Mày…”, đám côn đồ nghiến răng kèn kẹt vì tức giận, “Anh em đâu, xông lên, không băm vằm được thằng này ra làm trăm mảnh chúng ta thề không làm người!”
Hạ Thất Lăng mặt không biến sắc, không chút hoang mang, chỉ lặng lẽ nắm chặt lấy tay tôi, kéo ra phía sau lưng anh.
“Khoan đã!”, tên thủ lĩnh cuối cùng cũng chịu lên tiếng. Hắn rẽ đám đông, đến trước mặt chúng tôi: “Quả là gan dạ! Tao phục mày đấy! Nhưng muốn bỏ đi trước mặt tao thì phải xem mày có cái bản lĩnh ấy không đã!”
“Hừ, xin cứ chỉ giáo!”, Hạ Thất Lăng vẫn mỉm cười kiêu ngạo trước tên thủ lĩnh lang sói kia.
“Được lắm!”. Tên thủ lĩnh dẫn chúng tôi đến một bãi đậu xe nhỏ ở gần đó.
“Hôm nay tao với mày sẽ thi đấu ở đây!”
“Trên những cái xe ô tô này sao?”, Hạ Thất Lăng nhìn những chiếc xe ô tô nằm ngay ngắn trong bãi đỗ xe.
“Đúng vậy! Sao, sợ rồi chứ gì?”, tên thủ lĩnh nhướn mày mỉa mai.
“Không hề, chỉ là như vậy thì quá đơn giản!”, Hạ Thất Lăng quay lại đưa mắt nhìn xung quanh.
Câu nói này khiến cho đám côn đồ tức điên lên, nếu như không phải nói sẽ thi đấu từ trước thì có lẽ chúng đã lao đến đánh Hạ Thất Lăng rồi.
“Quả nhiên tao đã không chọn sai đối thủ! Nếu như mày thắng, tao sẽ để cho mày tự do, nếu như mày thua…”, hắn nhìn Hạ Thất Lăng, rồi chuyển ánh mắt về phía tôi.
“Nếu như thua thì tùy mày xử lí! Bao gồm cả… người con gái của tao!”, Hạ Thất Lăng ôm chặt lấy vai tôi, kiêu ngạo nói.
“Hay lắm! Rất thẳng thắn!”, nói dứt lời, tên thủ lĩnh kia ném cái mũ bảo hiểm cho Hạ Thất Lăng.
“Thất Thất, đừng mà! Anh hoàn toàn không biết đi xe máy, làm sao có thể đua xe? Hơn nữa bọn chúng…”, tôi tóm chặt lấy tay của Hạ Thất Lăng, lo lắng không yên.
Hạ Thất Lăng nhíu mày nhìn đám côn đồ, sau đó mỉm cười với tôi: “Yên tâm, anh nhất định sẽ dẫn em rời khỏi đây không mất một cọng tóc! Hạ Thất Lăng này là ai chứ? Thiếu niên thiên tài đấy!”, nói xong, anh ngồi lên một chiếc mô tô đã chuẩn bị sẵn, trước khi đội mũ bảo hiểm vào, anh ngoảnh đầu lại nhìn tôi: “Bỏ Y Tùng Lạc sang một bên, hãy đi tìm hiểu kĩ hơn về Thất Thất của em đi! Anh ta còn rất nhiều điều khiến em phải hò reo, khâm phục đấy! Là do em không biết đến mà thôi!”
“Thất Thất…”, tôi chạy về phía anh, nước mắt lại tuôn rơi.
“Em ngoan ngoãn đứng yên đấy, đợi anh về!”, nói xong, anh đội mũ bảo hiểm vào, phóng vọt xe đến vạch xuất phát.
Hàng ô tô đậu ở hai bên bãi đậu xe dài gần hai trăm mét. Phóng mô tô đi trên nóc những chiếc xe hơi san sát nối đuôi nhau là cực kì nguy hiểm, chỉ hơi bất cẩn một chút là có thể tử vong hoặc ngã bị thương, tàn tật suốt đời. Điều bất ngờ chính là Hạ Thất Lăng biết đua xe, hơn nữa lại rất giỏi, không thua kém gì so với tên thủ lĩnh đám côn đồ. Những người đứng quan sát ai nấy đều há hốc mồm kinh ngạc, mắt dán chặt vào hai tay đua sừng sỏ. Trong khoảng 125 mét đường đua đầu tiên không có vấn đề gì, nhưng đến 25 mét đua cuối, đột nhiên có một chiếc xe hơi lái đi, khiến cho Hạ Thất Lăng bắt buộc phải bóp phanh gấp. Nhân cơ hội đó, tên thủ lĩnh đã phóng vọt lên trước, vượt qua anh.
Đúng vào khoảnh khắc sinh tử ấy, Hạ Thất Lăng đành giở chiêu bài cuối cùng. Anh lùi xe tít lại phía sau, rồi đạp cần số, bay vọt về phía đích.
Tôi bịt chặt mắt lại không dám nhìn cảnh tượng ấy. Tôi không biết liệu Hạ Thất Lăng có thể thay đổi cục diện, có thể bay đến đích mà không bị ngã không…
Mãi cho đến khi giọng nói của Hạ Thất Lăng vang lên: “Này, nhìn đi, bánh xe trước của tôi chạm đến đích trước anh nhé!”
Lúc ấy, tôi mới biết rằng chúng tôi mới chiến thắng.
“Chúc mừng, cậu đã chiến thắng!”, người đàn ông đó tháo mũ bảo hiểm ra, “Cậu là đối thủ mạnh nhất mà tôi từng gặp đấy!”
“Thất Thất, anh không sao chứ?”, tôi lao đến trước mặt Hạ Thất Lăng, vội vã hỏi.
“Không sao!”, anh mỉm cười nhìn tôi: “Lẽ nào em quên rồi? Thất Thất của em là dũng mãnh nhất!”
Tôi gật gật đầu, nụ cười hân hoan trên môi. Thế nhưng vừa chạm phải ánh mắt kiêu ngạo của anh, nụ cười của tôi từ từ thu lại. Sự dũng mãnh của anh ấy, khiến cho tôi cảm thấy hân hoan, nhưng cũng khiến cho tôi cảm thấy sợ hãi. Tôi không biết được chỉ một giây sau thôi Hạ Thất Lăng dũng mãnh ấy có thể hủy hoại cái gì? Còn tôi, trong tay còn có thứ gì để cho anh hủy hoại?
“Chịu đánh cược thì phải chịu thua, các người đi đi!”, tên thủ lĩnh nói với chúng tôi.
“Đại ca, chúng ta không thể thả bọn chúng ra! Như vậy sau này chúng ta làm sao làm ăn ở đây được nữa?”, đám đàn em phía sau nghiến răng tức tối, không muốn thả chúng tôi đi.
“Đừng nói nữa! Làm người phải giữ chữ tín!”, tên thủ lĩnh khoát tay ra lệnh cho đám đàn em. Thủ lĩnh đúng là thủ lĩnh, rất có phong thái của kẻ cầm đầu.
***
Rút ra bài học lần trước, tối đến tôi không cùng Hạ Thất Lăng ra ngoài nữa, chuyện của anh ta tôi cũng không hỏi nhiều. Tuy nhiên, ở trong căn phòng không có anh, tôi thấy thật trống trải, không có cảm giác an toàn. Vì vậy tôi cứ ngồi ngây ra ở bên cửa sổ, chờ đợi anh quay về.
“Hóa ra anh ở đây à? Làm bọn em tìm hết hơi!”, khó khăn lắm mới chờ được đến khi Hạ Thất Lăng xuất hiện ở cửa