
Tác giả: Tạ Trang Trang
Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015
Lượt xem: 1341141
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1141 lượt.
n vậy…
“Lạc Lạc, hãy dẫn em đi! Mãi mãi rời xa nơi này, rời xa Trung Quốc!”, Tôi khẽ nói với bóng người đang đứng bên cửa sổ.
Ánh mắt màu hổ phách nhàn nhạt bi thương, nhưng, khuôn mặt anh lại rất tĩnh lặng, chỉ có những ngón tay dài đang lướt nhẹ trên mái tóc tôi, nhẹ nhàng, dịu dàng… như tiết tấu của bản nhạc du dương…
Lạc Lạc, em nghĩ là em đã biết nên làm như thế nào rồi…
“Thanh Đằng, anh hứa với em, sẽ dẫn em rời xa thành phố này, vĩnh viễn rời xa nó…”, nói xong, anh ôm chặt lấy tôi, để tôi vùi đầu vào lồng ngực ấm nồng của anh.
Khoảnh khắc ấy, khi ngửi thấy mùi xà phòng đã lâu lắm rồi mới tìm lại được, tôi đã mỉm cười… trong nước mắt!
***
Sau hai ngày nằm viện, cuối cùng tôi cũng được xuất viện.
Những ngày tháng, vẫn cứ bình lặng trôi qua. Tôi và Hạ Thất Lăng ai có cuộc sống của người nấy, không hề đụng chạm đến nhau. Những sinh hoạt hàng ngày của anh ta đã không còn cần đến tôi, còn tôi cũng không còn mỉm cười phụ họa theo những bước chân trưởng thành của anh ta nữa. Chúng tôi cùng sát vai nhau, nhưng sau đó lại quay lưng vào nhau, ai đi đường nấy, khoảng cách ngày càng xa hơn.
Gần đến kì thi cuối kì, cuối cùng Y Tùng Lạc cũng đã tận dụng được những mối quan hệ của gia đình để xin cấp visa đi Pháp cho chúng tôi. Điều này có nghĩa là… tôi sắp phải ra đi, biến mất hoàn toàn trong cuộc sống của Hạ Thất Lăng! Vĩnh viễn biến mất…
Tôi bắt đầu âm thầm thu dọn hành lí của mình, giấu giếm với tất cả mọi người trong nhà họ Hạ. Tôi không thể để cho họ phát hiện, tuyệt đối không thể! Bởi vì, thứ tôi muốn mang theo không chỉ có bản thân mình, mà còn cả món đồ chơi Hạ Thất Lăng luôn nắm giữ trong tay – Bối Nhi! Cô bé là vật cưng duy nhất mà chính tay tôi đã nặn ra cho Hạ Thất Lăng, nhưng tôi không thể để nó lại cho anh ta được! Tất cả những gì có liên quan đến tôi, tôi đều sẽ mang đi hết!
Buổi tối, sau khi kiểm tra hết số hành lí, tôi âm thầm đi tìm Bối Nhi! Lúc ấy, con bé vừa mới trở về phòng từ phòng vẽ tranh, thế là tôi liền gọi nó lại.
“A, chị Đằng!”, ngoảnh lại nhìn thấy tôi, nó liền nhoẻn miệng cười, vui vẻ chạy lại bên tôi.
Tôi quỳ xuống bên cạnh Bối Nhi, xoa xoa mái tóc vàng hoe và mềm mại của nó: “Lúc nào cũng chạy nhảy, nghịch ngợm, mồ hôi mồ kê nhễ nhại thế này này!”
Nó ôm lấy cổ tôi, mắt chớp chớp rồi cười ha ha: “Bởi vì em ngửi thấy trên người chị Đằng có mùi hương rất đặc biệt! Giống như anh Lăng vậy, thế nên em mới háo hức chạy đến!”
Nụ cười trên khuôn mặt tôi từ từ thu lại, khuôn mặt lập tức không chút biểu cảm, nháy mắt nói với Bối Nhi: “Bối Nhi tinh ranh lắm rồi nhé! Cứ thế này chị Đằng sẽ không thích em nữa đâu!”
“Chị Đằng ơi, chị đừng giận mà! Vì những gì em nói đều là sự thật!”, Bối Nhi mím môi, cúi đầu buồn bã, rất lâu sau mới ngẩng đầu lên, nói: “Chị biết không? Mỗi lần chị Đằng nằm bò lên bàn ngủ gật vì mệt mỏi, anh Lăng đều vào đắp áo cho chị đấy!”
Tôi mở to mắt ngạc nhiên: “Thế sao trước đây em nói là thím Lan vào khoác áo cho chị?”
“Đấy là bởi vì anh Lăng không cho em nói…”, con bé cúi đầu nhưng miệng còn lí nhí: “Có nhiều khi em thấy anh Lăng ngồi bên cạnh chị Đằng, nhẹ nhàng ôm lấy chị nữa”.
Hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác khiến cho tôi không biết làm gì ngoài việc mở to mắt kinh ngạc.
“Bởi vì lúc chị Đằng ngủ say là lúc chị ngoan nhất, nồng nàn nhất”, Bối Nhi nhìn tôi, ánh mắt hồn nhiên.
Bất chợt nước mắt tôi trào ra khỏi khéo mắt. Tôi ngoảnh đầu về hướng khác, lấy lại bình tĩnh rồi nắm lấy tay của Bối Nhi: “Bối Nhi, nếu có một ngày, chỉ Đằng khiến cho em không có thạch hoa quả để ăn, không có quần áo đẹp để mặc, không có gấu bông để ôm, em có trách chị không?”
Bối Nhi không nói gì, chỉ nhìn tôi mỉm cười thật ngọt ngào, sau đó con bé nhẹ nhàng lắc đầu: “Không đâu! Chẳng phải em nói với chị rồi sao, cho dù có chuyện gì xảy ra, Bối Nhi mãi mãi tôn trọng quyết định của chị Đằng!”
“Bối Nhi…”, tôi dang hai tay ôm chặt lấy con bé vào lòng, hít một hơi thật sâu để cố gắng nén chặt những giọt nước mắt vào trong lòng.
Con bé vẫn còn nhỏ như vậy mà đã rất hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức làm cho người ta phải đau lòng. Hạ Thất Lăng là một người thông minh, đứa bé mang trong mình dòng máu của anh ta cũng thật là thông minh, không hề thua kém anh ta!
Bối Nhi thân yêu của chị, hãy tin tưởng chị Đằng! Ngoài việc không thể cho em tiền bạc, chị sẽ cho em tất cả những gì chị có, để cho em tự do trưởng thành.
“Bối Nhi, em cầm lấy cái này!”, lau sạch nước mắt, tôi đưa cho con bé một chiếc đồng hồ báo thức hình quả táo, “Ngày mai, khi nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức này kêu, em hãy thức dậy nhé! Sau đó đi ra cây ngô đồng bên ngoài cổng, chị Đằng sẽ ở đó đợi em!”
“Vâng ạ!”, Bối Nhi mỉm cười, gật đầu không hỏi thêm điều gì.
“Ngày mai khi chiếc đồng hồ kêu, có thể trời vẫn còn tối, nhưng em nhất định phải thức dậy đấy! Đừng sợ, chị Đằng sẽ đứng bên cạnh cây ngô đồng chờ em”, tôi cẩn thận dằn dò lại Bối Nhi thêm lần nữa.
“Vâng ạ, em sẽ thức dậy đúng giờ!”
“Nhớ kĩ là không được nói cho bất kì ai! Bao gồm cả anh