
Tác giả: Tứ Nguyệt
Ngày cập nhật: 04:42 22/12/2015
Lượt xem: 1341425
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1425 lượt.
hật không như anh nghĩ?”
Anh bắt được vai của nàng, đem cô hướng thẳng minh, chất vấn “Có phải hay không có ai đối với em nói lung tung ?”
“Không, anh đừng loạn tưởng.” Tiểu Miêu giùng giằng.
“Anh không có loạn tưởng, bằng không em tại sao phải thay đổi nhiều như thế? Trước đó em còn giống như một con mèo mềm mại vùi ở trong ngực anh làm nũng, một giây kế tiếp em lại như thế lãnh đạm, thậm chí đối với anh tránh không gặp mặt?”
Ngàn Thần lay động thân thể của cô, giống như là muốn dao động cho cô tỉnh, làm đầu cô xoay vòng.
“Tôi chỉ là tò mò.” Cô bật thốt lên.
“Tò mò? !” Anh gượng hỏi, “Tò mò cái gì?”
“Tôi. . . . . . tôi không có được ai theo đuổi qua, cho nên được anh theo đuổi, khó tránh khỏi sẽ làm tôi nhất thời ý loạn tình mê, hơn nữa anh theo đuổi tán tỉnh nữ nhân có kỷ xảo như vậy, khiến cho tôi không khỏi đối với anh hảo ý.”
“Tò mò cái gì?” Anh vẫn không hài lòng với lời giải thích của cô.
“Tò mò cùng anh lên giường sẽ là như thế nào.” Tiểu Miêu tức giận, cô không có biện pháp khác, chỉ có thể dùng hết lý do trốn tránh anh hỏi tới.
“Cái gì?” Ngàn Thần không thể tin được, ” Em nói gì?”
“Anh cũng biết tôi cũng là học sinh mới lớn, còn không có ai theo đuổi, còn là một xử nữ, như vậy rất mất thể diện, cho nên. . . . . .”
“Cho nên em liền lợi dụng để anh để giải quyết vấn đề của mình, dùng xong liền đem anh quăng, lại dùng một đống lý do kỳ quái lấy cớ để tránh anh?” Ngàn Thần thanh sắc đanh lại nói.
Tiểu Miêu trầm mặc không nói.
Ngàn Thần nhìn chằm chằm cô, phảng phất đột nhiên trên đầu cô dài ra, bất quá bởi vì cô nói dối nên lổ mũi có thể dài ra thật rồi, còn có thể dài bằng nhánh cây a.
Cô cư nhiên chẳng qua đem anh trở thành vật chơi đùa với sự trinh trắng của mình?!
Cái này nữ nhân đáng hận !
Anh chưa từng oán hận qua nữ nhân nào như vậy.
Ngàn Thần đột nhiên đem cô đẩy ngã ở trên giường, bàn tay lôi kéo y phục của cô, vẻ mặt trở nên đáng sợ, hung tợn.
“Anh làm gì?”
“Tôi làm gì?” Anh cắn răng nghiến lợi nói: “Còn phải hỏi?”
“Không muốn!”
Anh cúi đầu bá đạo hôn môi cô, liền cảm thấy đôi môi một hồi đau nhức.
Ngàn Thần phát ra loại dã thú gầm nhẹ, bắt được tay trái của cô, sau đó lấy thắt lưng của mình đem cô trói chặt.
“Không muốn trói. . . . . . Không muốn. . . . . .”
“Đánh người phải bị trừng phạt.”
Anh thô bạo xé rách áo quần của nàng, hai vú lập tức nhảy ra ngoài, trông mềm mại ngọt ngào. Anh một hớp ngậm lấy nụ hoa nhỏ đã sớm động tình, mút nhàn nhạt núm vú hồng nọn.
“Không!” Tiểu Miêu liều mạng uốn éo người, lại làm cho mình càng thêm cảm nhận được thân thể lửa nóng của anh, tư thế cảu anh cũng thay đổi, chống đỡ ở trên đùi của cô.
Anh không muốn thả cô, không có lúc nào không muốn sẽ cùng cô mất hồn giống lần thứ nhất, anh còn không chưa có thưởng thức đủ thân thể mềm mại của cô.
Mà cô đối đãi anh như thế, thật làm thương tổn lòng tự ái nam nhân của anh, không thể tha thứ.
Anh tốt hơn tốt nên trừng phạt cô.
Bàn tay dùng sức xoa bóp lôi kéo tiểu đầu vú màu hồng ,anh tựa như dã thú một đầu tham lam chôn ở trước ngực cô, bừa bãi thưởng thức, gặm cắn.
Không được, tiếp tục như vậy nữa, cô sẽ đầu hàng ,sẽ lần nữa khuất phục, không thể. . . . .
“Tôi sẽ la lên.”
Ngàn Thần lạnh lùng nhìn cô một cái, bàn tay lại đi xuống trợt, kéo ra bắp đùi thon dài của cô, hiện lên chữ trạng to đối mặt hắn.
“Anh đừng như vậy. . . . . .”
“Kêu đi! Để cho toàn trường mọi người gặp bộ dạng dâm đảng của em đi!”
Trời ạ! Cô hận chết anh.
“Tôi hận anh, hận anh chết đi được.”
“Phải không? Vậy thật đáng tiếc, bất quá tôi rất thích thân thể em, đơn giản như vậy liền giận.” Ngón tay của anh ở trong quần lót thật mỏng của cô đi xuống giữa địa phương trên dưới vạch lên, từ từ rỉ ra một chút thủy dịch ướt át .
Tiểu Miêu chỉ có thể xấu hỗ hai mắt nhắm lại. Đem hết toàn lực chống cự anh thả xuống.
Tay của anh tà mị ở giữa hai chân cô chạm nhẹ, môi cũng đồng thời dọc theo môi của cô, xuống cổ mãnh khảnh, đi tới hai vú khiên anh khó có thể chống cự, cuối cùng đi tới đỉnh núi thiếu nữ, ngậm nụ hoa nhỏ phấn hồng đang run rẩy .
“Ừ. . . . . .” Tiểu Miêu cảm thấy khoái cảm như lửa nóng không ngừng thiêu đốt mình, cô sắp không cách nào chịu đựng sự hành hạ ngọt ngào mà anh mang đến.
“Thừa nhận đi!” Anh hơi thở nóng phun tại ngực của cô, “Em kháng cự không được tôi.”
Tiểu Miêu cắn môi dưới, quật cường nói: “Không!”
Ngàn Thần cực kỳ tức giận. Cô cư nhiên như thế cố chấp.
Anh thô bạo xé quần lót của cô, đem một ngón tay dùng sức đâm vào trong hoa kính chặc chẽ . . . . .
.
“Không. . . . . . A. . . . . .”
Anh tựa như đang trừng phạt cô, lại lại thêm vào ngón, hai ngón tay ở trong cơ thể cô kéo ra đưa vào lại kéo ra, tà ác ma sát tiểu huyệt mềm mại .
Tiểu Miêu hai mắt nhắm lại, gương mặt phiếm hồng, hô hấp càng lúc càng dồn dập, khi anh lớn mật lại bá đạo công kích đến, cô cảm thấy mình sắp hòa t