
Tác giả: Tứ Nguyệt
Ngày cập nhật: 04:42 22/12/2015
Lượt xem: 1341418
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1418 lượt.
iên định, còn có đôi môi rất hút hồn, hôn lên môi đó lại ấm áp vô cùng. . . . . .
Nghĩ đến môi, Tiểu Miêu không nhịn được nhớ tới lúc hai người lần đầu gặp mặt, cô không cẩn thận đụng phải cái môi khêu gợi. . . . . .
Ngàn Thần chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô, lẳng lặng nói: “Nhìn nữa, cô tuyệt đối sẽ yêu tôi.”
Cô cảm thấy một hồi lửa đỏ lập tức xông lên đốt nóng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, dĩ nhiên, còn có hỏa khí ở trong đó.
“Không biết xấu hổ.” Cô tay trái dùng sức xiên thịt bò bít tết trong mâm
Anh chậm rãi khởi cười, không có nói nữa, bất quá tay không có ngừng lại tiếp tục thay cô đem thức ăn cắt thành một ít khối nhỏ.
Tiểu Miêu vẫn còn tức giận một miếng lại một miếng.
Oa! Thật là ăn ngon quá, cho nên thừa cơ ăn nhiều một chút, nếu không liền rất xin lỗi bản thân mình nha.
Cô cũng ở trong lòng có quyết định, sau khi cùng hắn ăn xong, về sau vẫn nên cách hắn - đại ôn thần này xa một chút. Từ khi gặp mặt đến bây giờ, cô vẫn không có may mắn lần nào.
Cố gắng đem mình vì bị thương, mà sau khi ăn hết thức ăn vào trong bụng, cô liền lập tức đứng lên, giống Uyển Như cao cao tại thượng tuyên bố, “Đã ăn no.”
“Ăn no?” Anh hiển nhiên không hài lòng lắm với cái bụng nhỏ bé của cô.
Tiểu Miêu gật đầu một cái, “Đã muộn, tôi phải đi về.”
“Ừ! Đúng là quá muộn.” Anh nhìn trong tay đồng hồ nam, “Cũng hơn mười hai giờ.”
Đúng vậy! Lão mẹ có nói qua con gái đàng hoàng không nên ở bên ngoài quá lâu.
Tiểu Miêu đang chuẩn bị rời đi, lại nghe được anh lẳng lặng nói: ” Đợi ăn xong món điểm tâm ngọt rồi hãy về.”
Nhất định là liễu đinh hoặc là ổi, cô ở quê ăn hoài giờ cũng không muốn ăn nữa .
“Không cần. . . . . .”
“Là rượu đỏ anh đào cùng một ít bánh cake.”
Tiểu Miêu cả người dừng lại, nội tâm một hồi cùng người giao chiến.
Cái tên thức ăn vừa nghe, chính là loại điểm tâm ngọt chỉ có nhà hàng năm sao mới có.
“Ăn thật ngon đó!”
Tên này đúng là tu luyện thành ác ma, cư nhiên dùng cái loại ngữ điệu đó hấp dẫn cô, chẳng lẽ hắn không biết món điểm tâm ngọt đối với nữ nhân mà nói, là thư hấp dẫn không thể kháng cự sao?
Nhất là cô, đối với đồ ngọt rất nghiện, liền như ong bướm thấy hoa mật, không cách nào kháng cự.
Có thể bỏ qua sao? Tiểu miêu tại nội tâm cấp thiết thành khẨn hỏi, nhưng thủy chung không có nói ra.
“Tôi sợ mập.”
“ Cô muốn ăn bao nhiêu khối?”
Tiểu Miêu dừng lại có chừng mười giây lâu, cuối cùng kháng cự không được quay đầu lại. . . . . .
Lần này quay đầu, giống như là chuyện thần thoại xưa trong xuân thần, người ta gọi nàng không được quay đầu lại, nếu không cũng sẽ bị bắt đi cùng hắc ám chi vương .
Cô vừa nhìn thấy kia bàn để mãn hồng nộn non, kiều diễm ướt át anh đào một tý bánh cake thì trong lòng hết sức hiểu, mình sắp rơi xuống bóng tối , trầm luân trong địa ngục đồ ngọt.
“Khối lớn một chút.” Tiểu Miêu bật thốt lên.
Thân thể của cô tựa hồ không nghe lời, không để ý tới não bộ cùng lý trí của cô kêu gọi, lại đi trở về trước bàn ngồi xuống, khuôn mặt khát vọng, chờ đợi.
Hắn trên khuôn mặt tuấn mỹ kia nụ cười càng sâu hơn.
“Nhà anh bình thường cũng ăn. . . . . . Cao sang như vậy?” Anh thoạt nhìn không giống mỗi ngày thịt cá , bởi vì hắn vóc người đẹp đến làm cô phải ghen tỵ
“Anh. . . . . . Anh định làm cái gì?”
“Nếu như muốn ăn, xin cứ tự nhiên.”
“Ăn. . . . . . Ăn cái gì?” Cô không nghĩ ra, miệng lắp bắp không rõ.
“Tôi nha!”
Không khí đột nhiên trở nên nặng nề, cô xoay người nhìn một cái sau lưng, không có ai a!
Hắn là cùng nàng đùa giỡn hay sao?
“Người nào. . . . . . Người nào. . . . . . Muốn ăn anh?” Nàng run càng lợi hại hơn .
“Cô a!” Anh làm như chuyện đương nhiên nói, gương mặt tuấn tú lại dựa vào nàng gần chút, “Tôi rất thoải mái, không ngại cho cô cắn một cái, đến đây đi!”
“Thần kinh.” Cô bản năng muốn đẩy hắn ra, kết quả tay phải vừa động ──
“A! Thật là đau, thật là đau.” Tiểu Miêu đau đến nước mắt lập tức tràn ra ngoài.
“Cô làm gì lộn xộn! Ngu ngốc.” Anh vội vàng vuốt tay phải của cô, bận rộn cũng không quên mắng cô một cái.
“Đều là do anh làm hại!” Cô đau đến nước mắt dừng lại cũng dừng lại không được.
Thật là đau! Trời ạ! Cứu mạng a!
Đột nhiên, anh cúi đầu hướng về cánh tay bị thương của cô há miệng mãnh liệt thổi hơi, làm cô cảm thấy có cái gì đó rất kỳ quái.
“Anh làm gì thế?”
“O o cũng sẽ không đau đớn nữa.”
O o? Hắn nói là o o sao? Cái loại đó ở nhà trẻ khi tiểu hài tử té bị thường thường được cô giáo o o cho bớt đau sao?
Làm ơn! Hắn đã là sinh viên rồi nha!
Mặc dù rất muốn mở miệng mắng hắn, cười hắn ngây thơ, nhưng là hắn ôn nhu lại làm nước mắt trong hốc mắt cô chảy nhiều hơn.
Thấy cô càng khóc thảm hại, anh càng thêm hốt hoảng.
“Tiểu mèo ngốc, còn rất đau sao? Tôi đưa cô đi bệnh viện xem sao.” Nói vừa xong, hắn một thanh ôm lấy cô, cả người hóa thân làm anh hùng cứu hỏa ôm nạn nhân bị nguy tai hiện trường muốn xông ra bên ngoài.
Cô đưa ra