
Tác giả: Tứ Nguyệt
Ngày cập nhật: 04:42 22/12/2015
Lượt xem: 1341417
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1417 lượt.
tay trái kéo lấy tóc của hắn, làm hắn đau kêu lên một tiếng.
“A…đau!”
“Không cần nữa! Tôi không sao .”
“Thật không?”
“Thật a!”
“Không tin.”
“Tôi chỉ là đang nghĩ đến một người.”
Hắn ngồi xuống, đem cô đặt ở trên đùi, không có ý định để cô đi, bộ dạng chuẩn bị nghe cô nói chuyện xưa.
“Người nào?”
Cô không có chú ý tới hắn khẩu khí ngập tràn vị chua, chẳng qua là đắm chìm ở tuổi thơ, trí nhớ cùng một người rất thân thiết.
“Anh ấy gọi a Uy, là đồng học tiểu học của tôi, anh ấy cũng bảo vệ tôi, nếu như tôi cùng người bạn nhỏ đánh nhau, anh ấy cũng sẽ o o chỗ tôi bị thương, anh còn nói đợi tôi lớn lên sẽ cưới tôi nữa, cho tôi làm bà hoàng”
Tình địch? ! Anh hai tay nắm thành quyền, một bộ muốn lập tức tìm cái tên gọi là a Uy đó quyết đấu.
“Cô có đáp ứng không?” Hắn cắn răng nghiến lợi hỏi.
Tiểu Miêu nghĩ đến câu trả lời khi đó , trong lòng đối với mình hối hận gần chết.
“Sớm biết đáp ứng là tốt rồi.” Cô lẩm bẩm nói, không có chú ý tới nam nhân bên cạnh trên mặt lúc trắng lúc xanh.
“Không cho phép đáp ứng!” Anh tự tay cầm vai của cô, lực đạo lớn làm cô đau kêu thành tiếng.
“A…anh làm tôi đau.”
“Người đó ở đâu? Là bạn trai của cô sao?”
“Anh là người cai quản Thái Bình Dương sao?” Cô giãy giụa muốn từ trên đùi của hắn rời đi, thấy cô kịch liệt giãy dụa,mà thân thể xinh đẹp mang lại cho nam nhân như anh kích thích mãnh liệt.
“Không được lộn xộn nữa .”
“Tại sao?”
“Không có tại sao.” Anh cắn răng nghiến lợi trả lời. Cũng không thể thành thực nói với cô cái mông nhỏ ma sát, làm cho hắn thân là nam nhân khống chế cũng không khống chế được phản ứng sinh lý!
“Anh. . . . . .” Cô cảm thấy có một thứ gì đó không khách khí chỉa vào cô phía dưới mông, một lát sau, mới bừng tỈnh hiểu ra.
“Hạ lưu!” Cô không khách khí thưởng cho hắn một bạt tai, sau đó thở phì phò bắt lấy cái túi nhỏ màu hồng, không nói hai lời liền xông ra bên ngoài.
Anh sờ má trái bị đánh, trong khoảng thời gian ngắn còn không có phản ứng kịp mình mới vừa bị cho một bạt tai.
“Uy! Cô cái này không biết điều. Xú nha đầu, lại dám đánh bổn thiếu gia, cô quay lại cho tôi. . . . . .” Đợi đến anh phục hồi tinh thần lại, một bên rống một bên xông ra, nhưng đối phương đã sớm không còn thấy bóng dáng .
Anh chỉ thấy một xe máy cấp tốc chạy như bay, biến mất trước mắt.
Ngơ ngác đứng nghiêm lạnh lùng trong gió đêm, anh tự tay sờ sờ khuôn mặt bị đánh, sau đó đau kêu, “Đáng chết xú nha đầu, có luyện qua thiết sa chưởng sao? Đánh người cư nhiên đau như vậy.”
Học sinh mới, đều là tốt hết, có mỗi cô là khổ nhất.
Bên phải tay bị gãy, Tiểu Miêu giống như một nữ binh sĩ bị thương vì ra trận.
Nếu là sớm biết sẽ có một ngày như vậy, cô tuyệt đối sẽ học tập dùng tay trái, quân hành xuống.
Giờ phút này, trong đầu cô đầy suy nghĩ như thế nào dùng tay trái ghi nhớ những gì Lão sư văng nước miếng kia giảng dạy.
Đồng học như thế nào cũng không biết tốt xấu, cũng không có người đối với cô thi triển một cái giúp đỡ.
“Lão. . . . . .” cô hít một hơi, trong nháy mắt quên mình phải nói cái gì, chỉ cảm thấy ánh mắt lạnh như băng bắn thẳng vào người, nhanh chóng khiến cô toàn thân như biến thành tượng đá .
“Anh tới đây trong làm cái gì?”
Ngàn Thần không có trả lời, chẳng qua là quăng cho người đồng học nam bên cạnh cô ánh mắt uy hiếp, ý tứ muốn anh ta đi ngay, anh muốn ngồi.
Nhưng không biết đối phương có phải quá khờ hay giả ngu, một chút cũng không có hiểu ra ánh mắt chứa đầy hàm ý của anh, còn trưng ra một bộ dạng hứng thú dồi dào nhìn hai người.
Ngàn Thần ánh mắt trở nên sắc bén hơn, càng hung hăng hướng bên cạnh vung tay lên, thoạt nhìn một giây kế tiếp sẽ động thủ đánh người .
Tiểu Miêu vội vàng đứng lên, đem chỗ ngồi của mình tặng cho anh.
Cô nghĩ không ra, có nhiều chỗ ngồi trống như vậy, làm gì phải cùng người ta giành? Cái này đúng là thái tử thật bị chìu làm hư a .
Cô mới vừa tìm được một chỗ ngồi xuống , cái đó sau lưng lại lập tức đi theo tới bên cạnh.
Cô nhìn chằm chằm nam nhân ở bên cạnh cô ngồi xuống, “Anh làm gì thế?”
“Đi học.”
“Anh và tôi, chúng ta đâu có cùng một lớp.”
“Bắt đầu từ bây giờ. . . . . .” Anh tròng mắt màu đen thẳng tắp rơi vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái, sau đó nhẹ nhàn nói: “Cô ở lớp nào, tôi liền ở lớp đó.”
Lập tức, cô là nhớ mở cửa sổ ra, sau đó đi xuống. . . . . . Đó! Không, kia có phải hơi lố không?, đâu cần phải giống kẹo mạch nha dính liền dính a!
Cô chuyển hắn liền chuyển?
” Muốn làm kẹo gì đây?” Nàng khinh thường nói.
Anh lộ ra khuôn mặt anh tuấn tiêu sái cười, Tiểu Miêu ngay cả không muốn nghe cũng phải nghe được những bạn nữ đang thét chói tai.
Có thể hay không quá khoa trương? Tiểu Miêu tức giận muốn rống.
Các bạn nữ a, các người không cần phải tranh thủ như vậy chứ, đừng để sắc nam này mê hoặc, làm mất mặt tất cả phụ nữ chúng ta.
“Tôi có thể cùng cô trở thành kẹo dính mãi một chổ” Anh nghiê