Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bảo Bối, Con Là Ai?

Bảo Bối, Con Là Ai?

Tác giả: Kim Cương Quyển

Ngày cập nhật: 03:09 22/12/2015

Lượt xem: 134376

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/376 lượt.

ờ, đột nhiên quyết tâm, hắn nói với Lăng Húc: “Tôi cho cậu số điện thoại, lần sau có rảnh thì chúng ta chậm rãi tán gẫu.”
Cuối cùng, Thang Lực vẫn đi cùng Hạ Hiểu San, chỉ để lại số di dộng của hắn cho Lăng Húc.






Buổi tối chờ tiệm bánh ngọt đóng cửa, Lăng Húc trở lại phòng ngủ, phát hiện Thiên Thiên vừa vặn tỉnh ngủ.
Vì không dám tiếp tục cho nó nằm điều hòa, lúc này Thiên Thiên ngủ đầu đầy mồ hôi, vì thế Lăng Húc đi qua hỏi hắn: “Tắm rửa có được không?”
Thiên Thiên vươn tay xoa mắt, cánh tay kia giãn ra, phát ra tiếng hừ hừ giống động vật nhỏ, gật gật đầu.
Lăng Húc vươn tay bế nó lên.
Đây là lần đầu tiên Lăng Húc tắm rửa cho Thiên Thiên, từ khi cậu mất đi ký ức, vẫn luôn là Thiên Thiên tự mình tắm rửa. Đứa bé mới năm tuổi, không biết có tắm sạch sẽ hay không. Nhưng Lăng Húc nghĩ mình tắm cũng chỉ dùng xà phòng tùy tiện chà xát vài cái, không cần tắm sạch sẽ bao nhiêu.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra, Lăng Húc lại nhớ tới Thang Lực nói cho cậu biết về chuyện cha mẹ của cậu ly hôn.
Từ khi có ký ức tới nay, ba luôn ở bên ngoài bận rộn kiếm tiền, mẹ thích nhất lại là đánh bài đi dạo phố mua quần áo, nhưng cha mẹ đối xử với cậu thật ra không tệ lắm, tuy rằng thời gian ở chung ít, nhưng về tiền tài đều rất thích thỏa mãn cậu.
Hơn nữa mẹ cậu là một mỹ nhân, lúc tuổi còn trẻ vô cùng xinh đẹp, cho nên ba đối xử với mẹ vẫn luôn rất tốt, tình cảm của hai người nhìn có vẻ rất tốt. Rốt cuộc là vì sao lại ly hôn? Khi đó đã xảy ra chuyện gì?
Nghĩ không rõ, Lăng Húc thống khổ mà ôm đầu lăn trên giường, mặt dùng sức cọ cọ lên cái bụng bóng loáng mềm mại của Thiên Thiên.
Thiên Thiên muốn né tránh, nhưng khí lực không lớn như Lăng Húc, bị Lăng Húc cọ trong chốc lát, không nhịn nổi nở nụ cười, cuối cùng cười đến mặt mày đỏ bừng.
Ngày hôm sau là thứ hai, Lăng Húc không để Thiên Thiên đi nhà trẻ, mà để nó ở nhà quan sát một ngày, nếu triệt để bình phục không sốt lên, như vậy lại đi đến trường tốt hơn.
Lúc trong tiệm không có khách, bà chủ để Thiên Thiên ngồi ở trên ghế khu nghỉ ngơi, mở một quyển truyện tranh thiếu nhi đặt trên bàn.
Quyển truyện tranh kia Thiên Thiên thực thích, đã lăn qua lộn lại nhìn rất nhiều lần.
Ánh nắng ở bên ngoài từ cửa sổ thủy tinh chiếu vào, nhuộm tóc Thiên Thiên thành màu vàng óng, phối hợp với sáng sức màu ấm sáng của tiệm bánh, cậu bé xinh đẹp đọc sách giống như đang tuyên truyền cho một bộ tranh vậy. Làm cho không ít thiếu nữ cùng cô dì đi ngang qua đều xoay đầu lại nhìn vài lần.
Buổi chiều, Lăng Húc nhân dịp không có việc gì làm đi ra siêu thị nhỏ bên ngoài mua trà sữa.
Trở lại trong tiệm bánh, cậu đem ly trà sữa lạnh dán lên mặt Thiên Thiên, lạnh đến nó hét lên một tiếng, sau đó mới cười hì hì lấy mở.
Bà chủ vừa vặn cầm khăn lau bụi trên quầy, thấy thế dùng khăn đánh cậu một chút, mắng: “Đầu óc có bệnh à?”
Lăng Húc cười mở nắp bình, uống một hớp lớn trà sữa lạnh.
Gió êm sóng lặng như vậy đến buổi tối, Thang Lực thế mà lại xuất hiện ở cửa tiệm bánh ngọt.
Lần này hắn tới một mình, không mang theo bạn gái, hoặc có lẽ là vì ngày hôm qua đi vội vàng cảm thấy có chút xin lỗi Lăng Húc, cho nên hôm nay Thang Lực đặc biệt đến tìm Lăng Húc.
Thật ra về gia đình Lăng Húc xảy ra biến cố vào cấp ba, Thang Lực biết vô cùng ít. Dù sao chuyện này vô cùng riêng tư, trừ khi đương sự tự nguyện kể khổ, nếu không người bên ngoài thực khó hoàn toàn hiểu biết chân tướng.
Dù sao hắn chỉ biết là ly hôn, sau đó mẹ Lăng Húc mang theo cậu đi rồi, thật ra chuyện này thực không bình thường, bởi vì lúc ấy Lăng Húc sắp thi đại học, tuy rằng thành tích của Lăng Húc không ra làm sao, nhưng vào lúc mấu chốt như vậy lại để cậu chuyển trường, như vậy sẽ có ảnh hưởng nhất định tới tương lai của Lăng Húc, cực kỳ bất lợi.






Này một tuần này, ngày ngày Lăng Húc đều thực nghiêm túc mà học làm bánh với các thợ khác.
Từ vừa đầu chỉ có thể ở bên cạnh làm trợ thủ, đến bây giờ đã có thể đủ độc lập hoàn thành bánh Brioche, tuy rằng muốn đem bán thì còn hơi kém một chút, nhưng khẩu cảm cùng hương vị ngay cả bà chủ cũng đánh điểm cao cho cậu.
Lăng Húc cảm thấy rất đắc ý, cậu nói với Lưu Đồng: “Anh Lưu, tôi rất có thiên phú đúng không.”
Lưu Đồng cười cười không nói lời nào.
“Cười cái gì?” Lăng Húc hỏi.
Lăng Húc nhìn bóng dáng con trai ỉu xìu rời đi, sinh ra cảm giác bị có lệ.
Đưa Thiên Thiên đến nhà trẻ, Lăng Húc xoay người đến bến xe bus, cậu và Thang Lực đã hẹn trước, hôm nay phải đến tổng công ty Duyệt Cấu, hy vọng có cơ hội mặt đối mặt nói chuyện với Lăng Dịch.
Đã qua giờ cao điểm đi làm, trên xe bus khó được có chỗ trống.
Lăng Húc ngồi xuống sau, đột nhiên đã cảm thấy bất an, cậu sợ hôm nay nhìn thấy Lăng Dịch vẫn như ngày đó, vứt một bản mặt lạnh cho cậu nhìn, đến lúc đó cậu nên kết thúc như thế nào?
Xoay người bước đi?
Ra vẻ mình có chút yếu thế.
Cho anh ấy một bạt tai?
Nhưng mà vì cái gì? Chính mình cũng không biết


Insane