
Tác giả: Kim Cương Quyển
Ngày cập nhật: 03:09 22/12/2015
Lượt xem: 134440
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/440 lượt.
rẻ, Lăng Húc đứng ở cửa trường học nhìn xung quanh một chút, đáng tiếc không gặp cha mẹ Quan An Dung đưa nó đến nhà trẻ. Lăng Húc hơi chút có chút thất vọng, nhưng sau đó cậu ngồi xổm xuống nói với con trai: “Hôm nay con đi học gặp Quan An Dung thì giúp ba hỏi một chút, ngày hôm qua người tới đón nó có phải là mẹ nó hay không ha.”
“Không phải thì còn có thể là ai?” Thiên Thiên nói.
Lăng Húc nói: “Cũng có thể là dì hoặc là cô, nếu không thì là mẹ kế, ai biết được?”
Thiên Thiên không nói gì.
Lăng Húc vỗ vỗ đầu nó, “Đi thôi.”
Nó mếu miệng, mắt lập tức phiếm hồng.
Thiên Thiên quay đầu nhìn nó, nói: “Ai khóc thì đó là kẻ ngốc.”
Quan An Dung nghe được Thiên Thiên nói như vậy, lập tức dùng sức hút nước mũi một chút, trừng lớn mắt không để cho mình rơi nước mắt xuống, miệng mím chặt nhịn xuống không khóc.
Thiên Thiên đứng lên ngồi về chễ, lúc nhìn thấy Quan An Dung cũng đứng dậy ngồi xuống thì hỏi nó: “Người ngày hôm là mẹ cậu sao?”
Bạn nhỏ Quan An Dung đang vươn tay sờ cái ót của mình, muốn sờ sờ xem có phải sưng lên rồi không, đột nhiên nghe được Thiên Thiên nói với nó, nhất thời bị dời đi lực chú ý, nhìn qua: “Đúng vậy, mẹ tớ xinh đẹp nhất.”
Thiên Thiên “À” một tiếng, sau đó không tỏ vẻ gì.
Quan An Dung không hài lòng nó không đánh giá câu nào, vì thế đuổi theo hỏi: “Cậu nói xem mẹ tớ xinh đẹp sao?”
Thiên Thiên tiếp tục xây tháp Eiffel của nó, không chút để ý đáp: “Cũng được.” Sau đó lại nói một câu, “Khẳng định không đẹp bằng mẹ tớ.”
Quan An Dung nói rằng: “Cậu còn không có mẹ.”
Thiên Thiên dừng lại động tác, quay đầu nhìn nó, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhạt không vui mà mím lại.
Quan An Dung còn nói: “Vốn là vậy mà.”
Thiên Thiên quay đầu trở lại nhìn khối gỗ trên mặt bàn, ngây người trong chốc lát liền nói với cô bé ngồi đối diện nói: “Tớ đổi chỗ với cậu được không?”
Cô bé lập tức đồng ý, nhưng tràn ngập quan tâm hỏi một câu: “Vì cái gì?”
Thiên Thiên nói: “Tớ chán ghét Quan An Dung, không muốn ngồi với cậu ta.”
Quan An Dung đương nhiên nghe được, nó trừng lớn mắt có chút không biết làm sao. Chờ Thiên Thiên và cô bé kia đổi vị trí, nó mới cúi đầu tiếp tục đùa nghịch xếp gỗ, đồng thời tự nhủ: “Tớ cũng chán ghét cậu.”
Buổi chiều tới đón Thiên Thiên tan học, Lăng Húc vẫn như cũ không may mắn gặp được Triệu Phỉ Nghiên lần thứ hai, nhưng nhìn thấy bạn nhỏ Quan An Dung lên một chiếc xe việt dã Audi, liền mất mát mà thật sâu hít một hơi.
Trên đường dắt tay Thiên Thiên đi về nhà, Lăng Húc nghe được Thiên Thiên nói: “Người ngày hôm qua chính là mẹ của Quan An Dung.”
Sớm đã dự liệu được, Lăng Húc thật không có luẩn quẩn trong lòng, cậu nói: “Thôi, Triệu Phỉ Nghiên cũng không ra làm sao.”
Triệu Phỉ Nghiên không ra làm sao, đây là Lăng Húc tự an ủi mình, nhưng trong vài năm trung học, cậu quả thật cảm thấy có chút vô lực với Triệu Phỉ Nghiên. Không phải là Triệu Phỉ Nghiên nói không chừng cũng là một chuyện tốt, cậu tin tưởng vợ của cậu nhất định là hấp dẫn hơn Triệu Phỉ Nghiên nhiều, là cô gái càng dịu dàng.
Nhưng cậu lại xem nhẹ một sự kiện, cho dù vợ cậu là một nữ thần, bọn họ cũng đã chia tay rồi.
Trừ Triệu Phỉ Nghiên, Lăng Húc để ý một sự kiện khác, chính là ngày hôm qua Lăng Dịch rõ ràng nói hôm nay sẽ tìm đến cậu.
Lăng Húc để phương thức liên lạc lại cho Lăng Dịch, nhưng cho đến khi cậu rời khỏi mới nhớ mình ngốc ngốc không hỏi số điện thoại của Lăng Dịch. Nếu hôm nay Lăng Dịch không đến tìm cậu, cậu không có bất kỳ biện pháp gì.
Mãi cho đến buổi tối chín giờ, tiệm bánh ngọt nên đóng cửa.
Trừ Lăng Húc, cô gái thu ngân đã thu dọn xong đồ xuống rời đi, mang theo túi xách đứng ở cửa tiệm bánh ngọt nói với Lăng Húc: “Anh Lăng, em đi đây, nhớ rõ đóng cửa.”
Lăng Húc đang ở trong buồng vệ sinh đánh răng, “Ừ” một tiếng xem như trả lời.
Cô gái mở cửa thủy tinh đi ra vừa vặn đụng phải một người đàn ông thân hình thon dài mặc tây trang muốn đẩy mở cửa đi vào. Cô sửng sốt một chút, nói: “Đóng cửa.”
Người đàn ông nói với cô: “Tôi tìm Lăng Húc.”
Cô gái ngẩng đầu nhìn mặt của anh, hơi sửng sốt một chút, sau đó la lớn: “Anh Lăng, có người tìm anh!”
Lăng Húc phun ra nước trong miệng, ngẩng đầu lên nhìn gương đang thấy kỳ lạ thời gian này ai lại đến tìm cậu, lập tức ý thức được, phải là Lăng Dịch đến.
Buông bàn chải đánh răng cùng cái ly xuống, không kịp lau khô một vòng kem đánh răng bên miệng, Lăng Húc liền từ bên trong vọt ra.
Lúc này Lăng Dịch đã vào tiệm bánh ngọt, đang đánh giá chung quanh.
Lăng Húc lớn tiếng hô một tiếng: “Anh!”
Lăng Dịch nhìn cậu.
Cô gái thu ngân nói với Lăng Húc: “Em đi trước nha.”
Lăng Húc gật gật đầu, phất phất tay với cô.
Lăng Dịch quay đầu lại nhìn thoáng qua cô gái rời đi, sau đó lại chuyển về phía Lăng Húc, “Em ở nơi này?”
Lăng Húc gật đầu, dẫn Lăng Dịch đi đến bên chỗ ngồi khu nghỉ ngơi ngồi xuống.
Lăng Dịch nói với cậu: “Đi lau khô mặt trước đã.”
Lăng Húc nghe vậy vươn tay lau miệng một chút, lau một tay đầy kem đánh răng, vì thế vội vàng nói: “A, chờ em một chút.”
Lúc Lăn