The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bảo Bối, Con Là Ai?

Bảo Bối, Con Là Ai?

Tác giả: Kim Cương Quyển

Ngày cập nhật: 03:09 22/12/2015

Lượt xem: 134446

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/446 lượt.

g Húc trở về buồng vệ sinh rửa mặt, Thiên Thiên vốn ở bên trong phòng nghe được động tĩnh, từ trong phòng đi ra, thật cẩn thận mà đứng ở hành lang đi thông ra bên ngoài nhìn xung quanh.
Lăng Dịch vốn đang quan sát hoàn cảnh chung quanh, lúc này liếc mắt một cái liền gặp được Thiên Thiên đang trộm nhìn anh.
Trí nhớ của Thiên Thiên thực tốt, nó gặp Lăng Dịch một lần cho đến bây giờ còn nhớ rõ. Nhưng lần gặp mặt đó thật sự không thể nói rõ là một ký ức tốt đẹp, đến hiện giờ nhớ tới còn cảm thấy uất ức, cho nên nó tràn ngập đề phòng mà nhìn Lăng Dịch, không có đi qua.
Lăng Húc từ trong phòng vệ sinh đi ra, nhìn thấy Thiên Thiên đứng ở nơi đó nhìn xung quanh, vì thế một tay ôm lấy nó khiêng lên trên vai đi qua chỗ Lăng Dịch.
Thiên Thiên giẫy dụa một cái, không có thể làm Lăng Húc buông nó ra.
Tâm tình Lăng Húc thực tốt, cậu vội vã muốn Lăng Dịch biết cậu có một đứa con trai đáng yêu như vậy, khiêng Thiên Thiên trên vai đi đến bên cạnh Lăng Dịch, đặt đứa bé lên cái ghế trước mặt, sau đó nhìn Thiên Thiên bảo: “Gọi bác.”
Thiên Thiên không há mồm.
Lăng Húc biết tính cách nó có chút không được tự nhiên, vươn tay xoa xoa tóc nó, nói với Lăng Dịch: “Anh, đây là con trai em, Lăng Thiên Duệ. Gọi nó là Thiên Thiên thì tốt rồi.”
Lăng Dịch nhìn Thiên Thiên, trầm mặc một lát sau mới lên tiếng: “Chào cháu.”
Thiên Thiên hơi có chút kháng cự, đại khái vẫn mang thù.
Lăng Dịch nhìn nó trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn Lăng Húc: “Em ở chỗ này?”
Lăng Húc “Ừ” một tiếng, đến hiện tại, cậu đã quen với nơi này, không cảm thấy có gì không ổn.
Lăng Dịch đứng lên, nói rằng: “Anh nhìn xem.”
Nói xong, anh đi vào bên trong phòng.
Lăng Húc đang muốn theo sau, đột nhiên phát giác bị Thiên Thiên kéo vạt áo lại. Dù sao cũng là một đứa bé, dù bình thường thối thí một chút, nhưng đối mặt với người xa lạ vẫn sẽ cảm thấy bất an. Lăng Húc cười cười, vươn tay ôm Thiên Thiên lên, nói rằng: “Không sợ, đó là anh ruột của ba ba.”
Ôm Thiên Thiên đồng thời đi qua, cậu nhìn thấy Lăng Dịch đứng ở cửa phòng của bọn họ nhưng không đi vào, chỉ nhìn bên trong.
“Hai người ở gian phòng này?” Lăng Dịch hỏi.
Lăng Húc lên tiếng, cậu không biết mình lý giải có đúng hay không, bên trong câu nói kia của Lăng Dịch đại khái mang theo hương vị thương hại đi? Cậu sống không tốt, chính mình cũng biết, nhưng cậu không rõ tại sao mình sẽ trở thành như ngày hôm nay.
Kế tiếp Lăng Dịch lại nói một câu: “Em không nhớ rõ, có khi nào em nghĩ vì sao một mình anh nuốt trọn Duyệt Cấu lại để em trai mình lưu lạc ở bên ngoài sống như vậy?”
Lăng Húc bị anh hỏi sửng sốt, nên nói như thế nào, cậu chưa từng cẩn thận suy nghĩ vấn đề này, bởi vì cậu tin tưởng anh cậu, anh cậu đối xử với cậu tốt nhất, không có khả năng làm như vậy. Nhưng cùng lúc đó, cậu không chỉ nghi hoặc một lần, không rõ vì cái gì cha mẹ chia tay, cha có thể triệt để quên đi cậu, Duyệt Cấu lớn như vậy không phân cho cậu một chút ít.
Nhưng bây giờ Lăng Dịch hỏi như vậy, trong lúc Lăng Húc nhất thời không biết nên có biểu cảm gì, chỉ có thể ngốc ngốc nhìn Lăng Dịch, viết hết nghi vấn lên trên mặt.
Lăng Dịch khoát một bàn tay lên cửa, bỗng nhiên hít sâu một hơi, sau đó mới chậm rãi nói rằng: “Bởi vì em không phải con trai ruột của ba.”
Trong ngực Lăng Húc còn ôm Thiên Thiên, trong lúc nhất thời cậu không hiểu được ý của những lời này, không đúng, chính xác ra là trong lúc nhất thời cậu không biết mình có lý giải chính xác ý của những lời này hay không, cậu nghi ngờ mà nhìn Lăng Dịch.
Lăng Dịch tiếp tục nói rằng: “Em là con trai của mẹ cậu và một người đàn ông khác sinh, em không nên mang họ Lăng.”
Lần này Lăng Dịch nói đủ rõ ràng, trên mặt Lăng Húc trừ kinh ngạc, còn có hốt hoảng bất lực, thậm chí cậu ngốc ngốc mà nhìn Thiên Thiên trong ngực một cái.
Thiên Thiên không quá hiểu được bọn họ đang nói cái gì.
Cho tới nay xảy ra rất nhiều chuyện, Lăng Húc luôn cố gắng chống đỡ. Cậu mất đi một đoạn ký ức, với cậu mà nói thật giống như bị người ta đưa đến một thế giới xa lạ, tuy rằng vẫn là thế giới kia, nhưng người bên cạnh cậu đã không còn nữa, hoặc là nói những người đó không còn là bọn họ ngày đó.
Có một đứa con trai, ở nơi xa lạ làm công cho người ta, không thấy mẹ, anh trai không quan tâm cậu, ba ba qua đời, đối với một học sinh trung học từ nhỏ được cưng chiều gia cảnh ưu việt mà nói, mỗi một chuyện đều thực đáng sợ. Nhưng cậu vẫn luôn cố chống, thậm chí lúc biết ba ba đã qua đời, cũng chỉ thống khoái khóc một hồi, sau đó tự nói với mình ngày vẫn phải tiếp tục.
Nhưng tại đây một giây này, từ miệng người anh mình yêu thương nhất nghe được tin tức này, Lăng Húc cảm thấy chính mình có chút chống đỡ không nổi, đại khái là một cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà, thậm chí cậu rùng mình một cái, hai chân mềm nhũn đầu gối cong xuống.
Lăng Dịch bắt được cánh tay cậu, một tay khác giúp cậu ôm lấy đứa bé.
Lăng Húc nắm chặt tay Lăng Dịch, dùng sức nghẹn ngào một chút làm cho mình có thể nói rõ ràng, cậu hỏi Lăng Dịch: “Anh nói thật sao?”
Lăng Dịch bình