80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bảo Bối, Con Là Ai?

Bảo Bối, Con Là Ai?

Tác giả: Kim Cương Quyển

Ngày cập nhật: 03:09 22/12/2015

Lượt xem: 134366

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/366 lượt.

lại người cướp túi đi xe máy, cậu đứng lên làm động tác đá chân, nói: “Cứ như vậy, đá một cước liền ngăn lại.”
Một cước kia đá ra vô cùng trầm ổn hữu lực, thậm chí còn có một trận gió.
Cảnh sát ở bên cạnh đỡ mũ một chút, nói: “Không tồi, có luyện qua.”
Lăng Húc cũng thực kinh ngạc, cậu lại đá một cái, phát hiện thân thể mình mềm dẻo hơn trước kia rất nhiều, thậm chí một cước này có thể đá thẳng lên đỉnh đầu.
Chờ cậu lôi kéo đứa nhỏ đến quán mì ven đường mới phát hiện mười lăm đồng còn không đủ để trả hai tô mì to, đành phải nói ông chủ cho một tô to, một tô nhỏ.
Lúc mì được đưa lên, cậu nói với Thiên Thiên: “Nhóc nhỏ như vậy, ăn tô nhỏ đủ rồi.”
Nói xong, Lăng Húc vươn tay qua muốn đẩy tô nhỏ đến trước mặt Thiên Thiên, nhưng còn chưa dùng sức, lại nặng nề thở ra một hơi: “Thôi, tôi còn không đói bụng, nhóc ăn tô lớn đi.”
Tô nhỏ đối với Lăng Húc mà nói đương nhiên là không đủ, cậu ăn hai đũa là xong rồi, trong lòng nghĩ không biết trở về có còn bánh ngọt dư lại để ăn hay không.
Trước kia còn đi học, tiền trên người Lăng Húc đều là ba mẹ hoặc ca ca cho, cậu chưa từng tiết kiệm một phân tiền nào, đều có nhiều dùng nhiều có ít dùng ít. Hiện tại từ khi cậu bị thương tỉnh lại, cậu vẫn luôn dùng tiền có trên người, giờ dùng hết, mới bắt đầu nghĩ mình không còn tiền khác sao? sổ tiết kiệm ngân hàng linh tinh gì đó.
Thiên Thiên ăn nửa tô mì, để đũa xuống.
Lăng Húc nhìn nó: “Không ăn ?”
Nó vươn tay kéo khăn lau miệng, lắc lắc đầu.
Lăng Húc nhìn còn dư lại nửa tô mì, do dự một chút, nói: “Không nên lãng phí.” Sau đó lấy tô mì lại, chính mình ăn hết mì còn dư lại.
Buổi tối trở về tiệm bánh, Lăng Húc chiếm được một nửa cái bánh ngọt bán còn dư lại, cùng Thiên Thiên mỗi người phân một nửa mà ăn.
Vừa ăn cậu còn cảm thấy ớn đến tận cổ.
Miệng cắn bánh ngọt, Lăng Húc mở tủ quần áo ra tìm kiếm bên trong, cuối cùng tìm thấy một cái ví trong túi của một cái áo, bên trong có chứng minh nhân dân và thẻ ATM.
Chứng minh nhân dân này bản thân cậu không có ấn tượng, bởi vì mãi cho đến cấp ba cậu vẫn chưa từng đi làm CMND, hẳn là sau này mới làm.
Về phần ATM, cậu chẳng nhớ rõ mật mã.
Cậu cầm thẻ quơ quơ trước mặt Thiên Thiên, hỏi: “Mật mã?”
Thiên Thiên không chịu nói cho cậu biết.
Lăng Húc vươn tay ôm lấy Thiên Thiên, lăn trên giường, sau đó bắt đầu chọc cười nó, “Nói cho tôi biết đi nói cho tôi đi.”
Vừa mới đầu Thiên Thiên còn nhịn không muốn nói chuyện với cậu, sau này bị cậu cong lăn lộn trên giường, cười chảy cả nước mắt mới nói rằng: “Cháu không biết.”
Lăng Húc cả giận: “Không biết? Không biết nhóc còn đùa tôi?”
Nói xong, bắt đầu ngày một thậm tệ hơn mà cong ngứa nó.
Thiên Thiên lại cười lại né tránh, kết quả náo loạn trên giường hồi lâu, hai người vẫn không biết mật mã là bao nhiêu.
Lăng Húc nghĩ nghĩ, hỏi Thiên Thiên: “Sinh nhật của nhóc là ngày mấy?”
Thiên Thiên thở dốc hồi đáp: “Ngày 15 tháng 8.”
“Lễ Trung thu sao?” Lăng Húc nói, “Thật là một ngày lành.”
Sinh nhật của Thiên Thiên là ngày mười lăm tháng tám dương lịch, căn bản không dính líu gì đến Trung thu.
Nhưng mà Lăng Húc cắn thẻ ATM, nghĩ khả năng phải đi thử xem có phải sinh nhật của Thiên Thiên hay không, nếu không thì là sinh nhật của mình? So sánh thì khả năng sinh nhật của con trai càng lớn một ít.
Sáng ngày hôm sau, Lăng Húc bị bà chủ yêu cầu chính thức bắt đầu làm việc, bởi vì hai thợ khác bắt đầu oán giận, không thể dồn hết tất cả công việc lên vai hai người bọn họ.
“Tôi không biết làm, ” Lăng Húc nói thẳng.
Bà chủ nghe vậy vô cùng tức giận, “Cậu không biết thì tôi còn thuê cậu làm gì?”
Lăng Húc chỉ chỉ đầu, “Tôi là tai nạn lao động, chị không quản tôi thì tôi đến tòa kiện chị đó.”
Bà chủ nghẹn lời, nhưng sau đó vẫn nói: “Không biết cũng phải đi hỗ trợ, từ trụ cột bắt đầu cũng được, dù sao từ hôm nay bắt đầu chính thức làm việc trở lại.”
Lăng Húc không có đường nói phản đối, cậu còn phải ăn nhờ ở đậu, không thể để mình và Thiên Thiên ăn ngủ đầu đường.
Người trong tiệm bánh đều coi như là thực thân mật với Lăng Húc.
Cậu không biết trước đó mình ở chung với bọn họ như thế nào, nhưng hiển nhiên nhân duyên của mình cũng không xấu, cho nên chẳng sợ cậu vào phòng bếp, không biết xuống tay như thế nào, những thợ làm bánh khác vẫn nhẫn nại dạy cậu từ trụ cột bắt đầu làm.
Lăng Húc phát hiện… hình như cũng không quá gian nan.
Có rất nhiều chuyện, cậu cho rằng mình không có ký ức, nhưng thân thể giống như nhớ rõ, như ngày đó phi một cước đá bay xe máy.
Buổi chiều lúc nghỉ ngơi, Lăng Húc nhìn thấy cô bé thu ngân ở tiệm bánh ngọt thừa dịp không có khách đang nhìn cái gì đó.
Cậu để sát vào nhìn, phát hiện trong tay cô ta là một màn hình lớn hơn lại mỏng hơn di động rất nhiều, kinh ngạc hỏi: “Đây là cái gì?”
Cô gái nhìn cậu một cái: “Anh Lăng, anh thật sự bị đụng ngốc?”
Lăng Húc nói thầm cô mới ngốc, nhưng miệng chưa nói ra, chỉ tò mò để sát vào nhìn, “Rốt cuộc là cái gì?”
Cô gái nói cho cậu biết: “Đây là ipad.”
Nhìn vẻ mặt Lăng Húc mờ mịt, lại