XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bảo Bối May Mắn Ngủ Nhầm Giường

Bảo Bối May Mắn Ngủ Nhầm Giường

Tác giả: Hắc Khiết Minh

Ngày cập nhật: 04:38 22/12/2015

Lượt xem: 134625

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/625 lượt.

ỏi anh một việc không?
_ Xin cứ tự nhiên.
_ Anh ấy thật là giám đốc của Star? Cái khách sạn nắm trùm toàn Âu Mỹ?
_ Đúng!
Lộ Khắc khóe miệng ý cười sâu sắc, trong mắt toát ra ánh nhìn thưởng thức.
_ Xin lỗi!
Cô cắt một miếng tôm hùm, kèm thêm miếng salad.
_ Thật sự rất khó tưởng tượng.
_ Trừ bỏ việc tùy hứng, anh ấy có cái đầu kinh doanh rất tốt.
_ Tùy hứng?
Ninh Ninh có chút nghi hoặc nhìn anh.
_ Vậy là có ý gì?
_ Có ý gì?
Lộ Khắc khóe miệng nhếch lên, cơ hồ một khi đã mở miệng liền dừng không được.
_ Ý là chỉ cần anh có hứng liền lập tức đua xe, lướt sóng, nhảy dù, hoặc là không nói một tiếng bỏ việc khai trương khách sạn mới, chạy biến đến Đài Loan. Cho tôi phải tìm anh như người mất tích…
Cô càng nghe sắc mặt càng trắng bệch. Đua xe, lướt sóng, nhảy dù đều là loại thể thao có tính nguy hiểm. Cô thật sự không thể liên tưởng đến ác mộng của anh. Anh nói tai nạn xe kia chính là do tuổi trẻ bốc đồng mà ra. Anh dường như muốn đi tìm cái chết…
_ Lộ Khắc!
Một tiếng tức giận kèm theo khiển trách từ cửa truyền đến. Ninh Ninh hoảng sợ, giật mình khiến socola đính trên bánh ngọt suýt rơi xuống. Cô quay đầu, chỉ thấy Hawke đi đến, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn anh chàng to con kia.
_ Anh nhiều chuyện quá!
_ Anh quên rồi sao, tôi mang thứ này lên vừa lúc gặp bếp trưởng nên thuận tay đem lên thôi.
Bị giám đốc ran đe nhưng Lộ Khắc vẫn rất bình tĩnh, mắt cũng không chớp nói sang chuyện khác.
_ Cô ấy xem ra rất đói. Anh đã bao nhiêu lâu rồi không đưa cô đi ăn?
_ Từ trưa đến bây giờ, khoảng mười mấy giờ rồi.」
Ninh Ninh nghe được anh hỏi, mở miệng trả lời. Nghe vậy, Hawke quay đầu, thấy cô trên đầu trùm khăn mặt. Trên người chỉ quấn một cái khăn tắm nhìn như muốn sắp rơi xuống. Thân thể vừa tắm xong mang theo sự mát lạnh cùng mịn màng. Tóc trong khăn mặt rơi xuống vài giọt ngước. Cả người thoạt nhìn so với đồ ăn trên bàn còn ngon lành hơn.
_ Bánh ngọt?
Cô cầm lấy một cái bánh ngọt hỏi anh. Hawke nhìn cô, hoàn toàn ngây dại.
_ Không ăn sao?
Cô nhún vai một cái, nơi tròn đầy trên ngực lại trở nên sinh động. Cô lại hồn nhiên chưa thấy, bắt đầu ăn bánh ngọt. Rồi mới lộ ra vẻ mặt hạnh phúc thở dài nói.
_ Thức ăn ở đây ngon hơn ở Los Angeles nhiều. Anh nhớ tăng lương cho nhà bếp.
_ Tin tôi đi, tiền lương của nhà bếp tương đối cao.
Lộ Khắc mỉm cười trả lời. Hawke nghe tiếng nói của Lộ Khắc. Mới phát hiện anh bạn tốt này cũng đang xem cảnh xuân tươi đẹp trước mắt. Anh nhanh chóng xoay người nhắc nhở nói.
_ Tôi cũng tin anh còn việc khác phải làm!
_ Hiện tại sao?
Lộ Khắc mỉm cười, ngắn gọn đáp.
_ Tạm thời không có.
_ Lộ Khắc.
Hawke nghiến răng.
_ Sao?
Lộ Khắc nhăn mày.
_ Đi ra ngoài!
Anh ngoài cười nhưng trong không cười ra lệnh. Biết anh sắp phát điên, Lộ Khắc khóe miệng cười cười, không hề cãi lời anh, thuận theo hướng cửa đi ra. Vừa ra đến trước cửa quay đầu nói.
_ Tôi thích cô ấy, so với người lần trước tốt hơn nhiều.
Nói xong nhanh chóng đóng cửa lại.
_ Người lần trước là sao?
Ninh Ninh nhíu mày.
_ Em để ý sao?
Anh xoay người.
_ Tò mò thôi.
Ninh Ninh thu hồi tầm mắt, tiếp tục bóc vỏ một con tôm khác.
_ Em để ý?
Anh đi đến bên người cô, nâng cằm của cô lên, lặp lại vấn đề.
_ Chỉ là tò mò.
Cô mắt cũng không chớp nói, từ từ đỏ mặt.
_ Em để ý.
Anh bên môi nở ra nụ cười, quỳ xuống dưới sô pha, bắt lấy con tôm trên tay cô, một ngụm ăn luôn nó, rồi mới nhẹ liếm tay cô. (Di Di: anh ấy không chỉ muốn ăn tôm =))
Một trận tê dại theo đầu ngón tay lan tràn đến toàn thân, cô hí mắt nhìn hành vi mờ ám của anh, chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, rồi anh mới cúi hôn cô.
_ Hawke…… Em còn ăn cơm……
Cô lấy lại hô hấp, thở dốc nói.
_ Em ăn mặc thế này chỉ làm người khác muốn ăn em.
Anh đem cô áp trên sô pha, âm thanh khàn khàn. Cô gái này luôn vì đồ ăn mà đẩy ra anh. Lần này anh lại cho cô làm như vậy, anh thà chết còn hơn. Anh đem hết chiêu thức của mình, một đường âu yếm hôn môi của cô, cằm, cổ, xương quai xanh. Vươn tới bờ ngực trắng nõn, khiêu khích.
_ Ông trời……
Ninh Ninh thở đốc, hai tay nắm lấy áo anh. Nhưng không cách nào quyết định được là nên đẩy anh ra hay là kéo về phía mình. Rất nhanh sau đó một giây cô liền xác định. Cơm có thể chờ nhưng… cô không thể.






Buổi sáng chín giờ, có người gõ cửa. Ninh Ninh nhắm mắt nhíu mày, đưa tay lay người đàn ông bên cạnh.
_ Anh đi mở cửa kìa!
_ Đừng để ý nó.
Anh lẩm bẩm, không muốn rời khỏi cái giường ấm áp của cô.
_ Ồn quá đi!
Anh dùng ngón cái lau đi nước mắt của cô, dịu dàng mở miệng.
_ Làm sao vậy?
_ Cửa… k