
Nữ Nhân Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm
Tác giả: Hắc Khiết Minh
Ngày cập nhật: 04:38 22/12/2015
Lượt xem: 134621
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/621 lượt.
dễ ngất xỉu.
_ Nana?
_ Lí Na, mẹ của cô. Chính là người phụ nữ trong camera.
Lộ Khắc giải thích.
_ Anh làm sao biết được?
Anh biết Lộ Khắc thần thông quản đại nhưng chỉ mới nửa ngày sao có thể tìm được người nhanh như thế.
_ Cô ấy nói!
Cô ấy nói? Cô gái này dám giấu anh mà lại đi kể cho Lộ Khắc biết. Anh quay đầu nhìn Lộ Khắc, thình lình nhớ tới cô thích mãnh nam. Anh còn nghĩ là nói giỡn nhưng Lộ Khắc chính là cái loại người cơ bắp đầy mình. Một cảm giác ghen tuông cuồn cuộn dâng lên trong lòng. Anh thật sự không thể phủ nhận Lộ Khắc là người có thân hình cao lớn rất dễ cho người khác cảm giác an toàn.
_ Anh sao thế?
Thấy vẻ mặt giám đốc có phần khó coi, Lộ Khắc nhíu mày. Đáng chết! Lộ Khắc đã cao to lại còn biết quan tâm người khác. Càng nhìn càng cảm thấy người này thực chướng mắt. Hawke quay đầu lại, nhìn cô gái mê man trên giường tiếp tục hỏi.
_ Hai người còn lại là ai?
_ Cha cô cùng chú. Ba người đó vừa ở đây. Tôi có nói chuyện với họ một chút. Giờ họ đã về phòng nghỉ ngơi.
Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, Hawke tắt nguồn, không thèm mở miệng ném thẳng vào thùng rác.
(Di Di: Minh à, ảnh đang ném 1202, I4 hay HTC ;) )
(Minh: hỏi Hawke để biết thêm chi tiết = =! Em lộn xộn quá Di Di à)
Lộ khắc âm thầm thở dài. Quả nhiên điện thoại của anh một giây sau liền reo lên. Anh bắt điện thoại, nhanh chóng rời khỏi phòng thay giám đốc giải quyết công việc. Nói thực ra, anh mấy ngày nay cái ý nghĩ anh sẽ bị lao lực mà chết sớm liên tục nhảy ra trong đầu.
_ Cô ấy không muốn sinh đứa nhỏ. Đó là sợi dây trói buộc cô ấy.
_ Cô ấy là một loại côn trùng độc. Hút thuốc phiện tự hủy hại mình.
_ Cô không đứa nhỏ…… Không cần đứa nhỏ…… Không cần….. Đứa nhỏ……
_ Không cần ngươi…… Cô không cần ngươi……
_ Hawke!
Anh bị đánh thức, ác mộng lại như bóng với hình. Đèn loang loáng không ngừng chuyển động. Các cô gái hèn mọn khe khẽ nói nhỏ. Mùi sát trùng tràn ngập không gian. Tiếng các y tá nói thầm.
_ Thật đáng thương…… Đứa nhỏ kia ra đời, cha cũng không tới thăm…
_ Hư…… Đừng ở chỗ này nói nhiều…… Lần trước thiếu chút nữa gặp chuyện không may các người vẫn chưa sợ sao?
_ Khó trách…… Y tá trưởng muốn chúng ta chú ý nó hơn….
_ Hawke nhìn em. Đó không phải là thật. Là mơ!
Một giọng nói mềm mại xuyên qua ảo ảnh, anh phục hồi tinh thần lại liền nhìn thấy cô. Thấy anh ánh mắt khôi phục tiêu cự, Ninh Ninh mới nhẹ nhàng thở ra. Cô đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán anh. Anh hai tay duỗi ra ôm lấy cô vào lòng, gắt gao siết lấy.
_ Anh không thể tiếp tục thế này!
Mặt cô vùi trên đầu vai anh, giọng nói khàn khàn.
_ Em làm anh rất sợ.
Khi anh mở miệng nói ra mới phát hiện mình không chỉ vì chuyện cô ngất xỉu mà sợ. Còn có chuyện kia. Từ gặp cô sau khi, ác mộng vốn đã qua, đã quên lại lần nữa dâng lên. Tất cả là vì anh biết anh đã để ý đến cô. Anh sợ cô lại bỏ rơi anh. Ở tập đoàn Bart gia, anh không phải tổng giám đốc, cũng không phải giám đốc. Anh biết đối với cha anh là đứa nhỏ có cũng được, không có cũng không sao. Cho nên anh mới bắt ảo tưởng người mẫu xinh đẹp trong hình kia còn sống. Bà nếu còn sống bà sẽ yêu thương anh đến mức nào. Mới có thể biết hết những suy nghĩ của bà.
_ Cô không cần đứa nhỏ…… Không cần đứa nhỏ…… Không cần…… Đứa nhỏ……
_ Cô căn bản không cần anh! Không ai muốn anh –
Nắm chặt hai tay, anh nhắm mắt lại ôm chặt cô gái trong lòng, vẫn cảm thấy một trận kinh hoảng.
_ Hawke.
Ninh Ninh bị anh ôm có chút không thở nổi, chỉ có thể mở miệng nhắc nhở.
_ Em không thở được!
Anh nghe vậy thả lỏng lực đạo, vẫn ôm lấy cô, vùi đầu vào gáy cô.
_ Xin lỗi!
_ Không sao!
Ninh Ninh thấp giọng, đưa tay mát xa gáy anh, giúp anh bình tĩnh trở lại.
Trong đêm tối, ánh đèn ngoài cửa sổ vẫn lấp lánh, trong phòng yên lặng cô nghe rõ tim đập của anh. Đang ngủ bị anh làm giật mình, cô mới phát hiện anh gặp ác mộng. Nhưng lúc nãy, cô không cách nào lay anh dậy khiến cô sợ muốn chết. Nhìn anh đau khổ ở trong ác mộng giãy dụa. Trong phút chốc, cô phát hiện cô đã yêu anh. Cô không xác định là từ khi nào, giống như là không hay không biết. Suy nghĩ của cô, tầm mắt của cô luôn nhìn về hướng anh. Đường cong thân thể anh theo cánh tay, lồng ngực, thắt lưng, thậm chí là ngón tay anh, cổ họng anh, lỗ tai anh. Mỗi một chi tiết, mỗi một bộ phận đều làm cho cô say mê. Người đàn ông cực kì điển trai này lại vô cùng phức tạp làm cho cô không nhịn được là để ý từng cử chỉ của anh. Anh khinh bạc, anh thành thật, anh ngu ngốc, anh dịu dàng, anh tùy hứng, anh suy tư….. Còn có sự đau khổ của anh. Nhắm mắt lại, cô tựa vào trên vai anh, chỉ cảm thấy tim mình rất đau. Cô không nghĩ anh đau khổ như vậy cô không nghĩ anh luôn ở trong mộng giãy dụa. Vậy mà đến khi tỉnh lại vẫn như không có gì xảy ra, nở nụ cười chọc ghẹo.
_ Hawke?
_ Sao?